Chu Lạc mỉm cười nhìn vào mắt nàng, bất chợt nói:
"Chúng ta bên nhau đi!"
Nam Nhã không khỏi kinh hãi: Cái gì?
"Không hiểu sao, đàn chị?" Chu Lạc nói,
"Chúng ta bên nhau đi, chị làm bạn gái em, em làm bạn trai chị."
Nam Nhã đẩy đầu cậu ra: Cậu điên rồi.
"Điên? Chị thấy em giống như đang lên cơn điên hả?"
"Giống. Điên không nhẹ." Nam Nhã lập tức bỏ đi.
Tháng Tư, hoa đào rạng khắp núi đồi. Chu Lạc tan học, trên đường về qua núi hái được mấy nhánh đào mọc dại, chạy đến tiệm xường xám tặng cho Uyển Loan.
Oa… Uyển Loan miệng há to, thích thú nói,
"Hoa đẹp quá, cảm ơn cậu Chu Lạc."
Chu Lạc xoa đầu cô bé, ngẩng đầu nhìn Nam Nhã, tình ý nồng đậm nơi đáy mắt.
Nam Nhã không lên tiếng. Mấy ngày nay mỗi lần nhìn thấy cậu đều là dáng vẻ sung sướng tận trời. Nàng giả câm giả điếc, coi như không hiểu.
Đợt trước lúc nàng bị đủ thứ chuyện quấn thân, cậu còn thông cảm mà thu liễm né tránh, mấy ngày nay thì mỗi giờ mỗi phút đều cứ như thể ngay giây tiếp theo thôi sẽ nhào đến vậy.
Nam Nhã cảnh giác nhìn cậu, tốt xấu gì giờ cũng đang là ban ngày ban mặt, cậu không có động tác nào quá phận, chỉ ngồi chồm hổm cầm bàn tay nhỏ nhắn của Uyển Loan đung đưa:
"Uyển Loan, ngày mai cậu dẫn con đi thả diều nhé?"
Thả diều?
Uyển Loan mở to mắt, đôi con ngươi sáng lấp lánh.
"Đúng vậy, thả một con diều thật lớn hình bươm bướm rực rỡ.", Chu Lạc giang rộng hai tay mô tả, ánh mắt Uyển Loan đuổi theo tay cậu, gáy ngẩng cao, tựa như thật sự đang nhìn thấy một cánh diều khổng lồ.
Oa… Uyển Loan trầm trồ, To vậy cơ ạ…
Phải, to vậy đấy. Chu Lạc hỏi,
"Uyển Loan có đi không?"
Đi chứ đi chứ. Cô nhóc gật lấy gật để, quay đầu nhìn Nam Nhã, trong mắt tràn ngập mong chờ, Mẹ…
…
Nam Nhã nàng còn có thể nói gì được nữa cơ chứ.
Hôm sau, Nam Nhã dẫn Uyển Loan lên núi, Chu Lạc đã chờ sẵn ở đó từ sớm, mang theo con diều hồ điệp. Uyển Loan vừa thấy đã nhào ngay tới ôm lấy, cao hứng nhảy nhót một hồi, hệt như một chú thỏ chạy tới chạy lui quanh Chu Lạc.
Nam Nhã nhìn con diều được làm vô cùng tinh xảo, hỏi: Cậu tự làm?
Tinh mắt lắm. Chu Lạc cười.
Nam Nhã dời mắt đi, làm như không nhìn thấy nụ cười của cậu. Chu Lạc cũng không nản lòng, ngược lại nụ cười càng thêm xán lạn.
Cậu cúi người xuống, tay vòng một cái, ôm Tiểu Uyển Loan vào lòng:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!