Muốn nghe bài gì?
Hồng nhan tri kỷ.
Nàng cười, nói:
"Vừa hay tôi cũng muốn nghe bài đó."
Một thời gian dài sau đó, Chu Lạc càng thêm chịu khó lao đầu vào học tập nghiêm túc hơn. Cậu không thể cho được Nam Nhã bất kỳ thứ gì, điều duy nhất có thể làm chỉ là cố gắng trở nên mạnh hơn, đến lúc đó, biết đâu có thể mở được một con đường mới.
Mà hiện tại ở giai đoạn này, cách để khiến mình mạnh hơn cũng chỉ có mỗi con đường học tập. Nếu như ngay cả việc này cũng làm không được, cậu trước mặt Nam Nhã sẽ hoàn toàn trở nên vô dụng. Cậu tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra.
Không lâu sau, nhà Nam Nhã lại xảy ra đánh nhau, sau khi cảnh sát can thiệp, hai người lại một lần nữa ra riêng. Lúc Chu Lạc biết tin này, cậu thở dài một hơi cho Nam Nhã, mấy giây sau lại vùi đầu vào khổ học.
Buổi trưa hôm đó, sau khi tan học, Chu Lạc đi ngang qua tiệm tạp hóa, thấy Nam Nhã dẫn Uyển Loan đến mua đồ ăn vặt.
Trời mới vào xuân, nàng mặc một chiếc xường xám mỏng màu xanh, Tiểu Uyển Loan cũng mặc giống mẹ như đúc, dáng người nho nhỏ đứng bên chân nàng nhún nhảy đung đưa.
Chu Lạc nở nụ cười.
Cậu chạy tới, Uyển Loan đang cầm ống nghe điện thoại công cộng, rủ rỉ nói chuyện:
"Dạ… Á… Được ạ… Con không muốn…"
Uyển Loan lơ đãng, vừa nói vừa dùng ngón tay xoắn lấy dây ống nghe.
Chu Lạc cố tình gây tiếng động thật lớn khi đi qua Nam Nhã, thuận tay lấy từ trên giá hàng xuống một chai nước, vặn nắp ra uống, vừa uống vừa nhìn Nam Nhã qua khóe mắt, còn chớp chớp mi, Nam Nhã bình thản liếc cậu một cái, không phản ứng gì.
Uyển Loan ngẩng đầu lên:
"Mẹ, bố muốn nói chuyện với mẹ." Nam Nhã qua nghe điện thoại, cười với Uyển Loan, xoa đầu cô bé. Tâm tư Uyển Loan sớm đã bị mấy quả táo trên sạp trái cây hấp dẫn, vừa quay đầu cái đã lạch bạch chạy sang đứng bên cạnh đống táo, nhìn không chớp mắt.
Nam Nhã thấy cô bé không để ý bên này, xoay người cúp điện thoại.
Lâm Quê Hương thấy Uyển Loan mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm đống táo, bèn chọn một quả cho cô nhóc:
"Tiểu Uyển Loan, cầm ăn đi này."
"Cảm ơn bác Quế Hương."
Uyển Loan lắc đầu,
"Con đợi mẹ mua cho ạ."
Chu Lạc nghe xong, nhướng mày, vai vế thật loạn mà… thôi quên đi.
Nam Nhã mua cho Uyển Loan mấy cân táo, hỏi Lâm Quế Hương:
"Chị Quế Hương, máy vi tính trong tiệm chị dùng được chứ?"
"Được đó, làm hóa đơn, ghi sổ tiện lắm, em cũng muốn mua một cái hả?"
Vâng.
"Qua đây xem chút đi."
Nam Nhã theo Lâm Quế Hương vào trong tiệm. Chu Lạc từ phía đối diện đi tới, đợi Lâm Quế Hương đi qua, cậu nhìn về phía Nam Nhã, đầu mày cuối mắt cười cười.
Nam Nhã rốt cuộc không nhịn được trừng mắt với cậu một cái, lại quay mặt ra chỗ khác, Chu Lạc trong lòng nở hoa, ngồi xổm ở cửa chơi với Uyển Loan.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!