Sáng thứ hai, Kiều Tích theo sự sắp xếp của Chúc Tâm Âm đi tham gia trại hè ở trường Trung học phụ thuộc.
Bởi vì trại hè cần phải ở lại qua đêm nên tối chủ nhật Chúc Tâm Âm và Minh Uyển đến phòng Kiều Tích giúp cô sắp xếp hành lý.
Chúc Tâm Âm một câu cũng không nói ra được, ngược lại Minh Uyển nhanh mồm nhanh miệng oa oa kêu to: "Chị Tiểu Kiều, quần áo của chị kiểu gì thế này."
Khuôn mặt trắng nõn của Kiều Tích thoáng cái đỏ bừng, Chúc Tâm Âm thì hung hăng liếc mắt lườm con gái.
Con gái độ tuổi này lớn lên rất nhanh, Kiều Tích năm nào cũng cao hơn một chút, quần áo bố cô mua cho trước kia cô đã sớm không mặc vừa, quần áo hiện nay mà cô mặc gần như đều là quần áo cũ của các chị em họ trong nhà.
Minh Uyển nhanh chóng phát hiện mình nói sai, lập tức ảo não ra mặt.
Cô bé len lén dò xét sắc mặt của Kiều Tích, thấy vẻ mặt cô vẫn như thường chỉ là hơi đỏ lên, cô bé không xác định được là chị Tiểu Kiều có tức giận hay không, vì vậy chỉ có thể vụng về nói lảng sang chuyện khác------
"Ơ... Chị Tiểu Kiều, đây là cái gì?" Cô bé tiện tay cầm quyển sách trên đầu giường của Kiều Tích, "The wind among the... Cái từ tiếp theo đọc thế nào nhỉ?"
"Reeds, có nghĩa là cỏ lau." Kiều Tích giải thích, "Là tập thơ của William Butler Yeats, dịch sang tiếng Trung có thể hiểu là 'Vĩ Gian Phong'."
"À." Minh Uyển hậm hực thả quyển thơ tiếng anh kia về lại chỗ cũ, cô bé cảm giác như mình dời sang đề tài này cũng không hay ho gì.
Thừa dịp hai cô gái nhỏ nói chuyện với nhau, Chúc Tâm Âm trở về phòng ngủ của mình.
Vừa vào đến phòng ngủ, nhìn thấy ông chồng đang nằm trên giường đọc tạp chí, Chúc Tâm Âm rốt cuộc không nhịn được nhẹ giọng oán giận chồng: "Anh nói xem anh đã làm chuyện gì này?"
Minh Tuần hơi có chút chả hiểu gì: "Anh thì làm gì?"
Chúc Tâm Âm đè sự tức giận trong lòng xuống giải thích cho ông: "Anh đi đón người, liền chỉ biết đón về rồi thôi, không thèm quan tâm đến cái gì khác nữa à?"
"Anh cũng không nhìn một chút xem tiểu cô nương đang mặc những loại quần áo kiểu gì, " Chúc Tâm Âm càng nói càng tức giận, bà nghĩ đàn ông trên đời này quả thực toàn là đồ óc heo, "Chiến hữu lão Kiều của anh đó, tự mình mở công ty, cũng chỉ có một đứa con gái, xảy ra chuyện lẽ nào không để lại cho con gái được cái gì?"
Minh Tuấn vốn dĩ xuất thân từ quân đội, đối với mọi việc lặt vặt không để ý tới, sau lại làm chức cao, những việc cỏn con thế này làm sao đến tay ông làm chứ, thế nên ông không chú ý đến những chi tiết này cũng là bình thường mà, đúng không?
Hiện tại nghe vợ nói thế ông mới để ý tới chuyện này: "Anh lúc đó thấy con bé như vậy, chỉ muốn đón con bé về đây nhanh nhanh, đâu còn nhớ được mấy việc này?"
Lúc bố Kiều qua đời, Kiều Tích còn đang học sơ trung, cũng chỉ là đứa bé 13 14 tuổi, nếu như chú bác của cô có ý định muốn lừa lấy hết tài sản của cô thì cô cũng hoàn toàn không làm gì được.
Đến hôm nay thì sự việc đã trôi qua lâu rồi, muốn nói muốn làm cái gì cũng đã muộn rồi.
Vừa nghĩ đến đây Chúc Tâm Âm liền tức giận: "Anh nói xem lão Kiều kia kìa, chỉ dạy con gái đọc sách, những cái khác đều không dạy con bé. Cứ như thế thì sẽ ngốc nghếch mất, về sau bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền!"
Kiều Tích thông minh nhu thuận, đương nhiên sẽ có nhiều ưu điểm.
Thế nhưng Chúc Tâm Âm lại cảm thấy nếu như so Kiều Tích với con gái nhà mình thì Kiều Tích còn không sâu sắc bằng.
Uyển Uyển nghịch ngợm ham chơi, thành tích cũng chỉ ở mức trung bình, lúc nào cũng khiến người lớn đau đầu dạy dỗ.
Nhưng Uyển Uyển cũng có điểm tốt, tuổi còn nhỏ mà đã có con mắt nhìn người tinh tường, tính tình cũng đủ lợi hại, là người sẽ không để mình phải chịu thua thiệt.
So với Uyển Uyển thì, tính tình Kiều Tích quá mức yếu đuối mềm mại.
Minh Tuấn đối với việc này cũng không để bụng lắm, lập tức cười cười: "Không phải là vẫn còn có em sao? Tích Tích còn nhỏ, em cứ dạy con bé là được thôi."
Biết cùng chồng nói nữa cũng vô ích, Chúc Tâm Âm liếc mắt, không thèm đáp lại ông, tự mình vào phòng thay đồ.
Ngày mai là ngày đầu tiên của trại hè, đồng phục gì đó đều chưa được phát, chỉ có thể mặc quần áo của chính mình đến.
Chúc Tâm Âm khá hiểu biết đám học sinh nữ ở trường Trung học phụ thuộc kia, Kiều Tích mà mặc quần áo như bây giờ đến trại hè thì chắc chắn con bé sẽ bị đám nữ sinh kia xem thường và coi nhẹ.
Cũng là do bà lo lắng không chu toàn, lúc trước chỉ thấy con bé ăn mặc mộc mạc giản dị, cũng không có suy nghĩ quá sâu xa, bây giờ muốn ra ngoài mua quần áo cũng không còn kịp rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!