Edit + Beta: Tiểu Vũ
Đương nhiên, đối với Kiều Tích mà nói thì, muốn giành được HCV IMO cũng không phải là chỉ nói suông ngoài miệng một hai câu liền được.
Đội tuyển quốc gia hiện nay có 60 người, cô đứng thứ hai từ dưới lên.
Mặc dù đối với đại đa số người mà nói thì cô cũng đã đủ ưu tú rồi, thế nhưng Kiều Tích cũng rất tự biết bản thân mình.
Thành tích như vậy thì đối với việc giành HCV IMO hay cơ hội đến MIT học cũng còn là quá xa vời.
Sau khi công bố danh sách đội tuyển, hai vị thầy giáo ở đại học T lại tới tìm Kiều Tích một lần nữa.
Không giống như lần trước, lần này điều kiện họ giành cho cô có thể nói là vô cùng tốt.
Họ không chỉ hứa hẹn cho cô tùy ý lựa chọn chuyên ngành, còn đồng ý khi cô nhập trường sẽ cấp cho cô cả học bổng hiệu trưởng và học bổng hạng nhất nữa.
Đương nhiên, danh sách này vừa công bố, đại học P cũng chạy tới cướp người cùng đại học T.
So sánh với đại ngộ của đại học T thì đại học P kém hơn rất nhiều.
Dù sao thì khoa Toán của đại học P cũng hơn hẳn đại học T, số học sinh hàng năm chọn đại học P cũng nhiều hơn rất nhiều.
Bởi vậy nên, với thành tích xếp cuối xe như Kiều Tích thì họ cũng không quá mức coi trọng, chỉ có một người đến nói chuyện cùng cô, và điều kiện họ đưa ra chỉ là cô sẽ được tuyển vào khoa Toán trường họ.
Cho dù là như vậy thì cũng đã có rất nhiều người mơ ước rồi.
Hết Tết, cô trở lại Minh gia, Chúc Tâm Âm vừa nhìn thấy cô liền cười híp mắt hỏi: "Tích Tích đã nghĩ muốn đi trường nào học chưa?"
Kiều Tích do dự một hồi, cũng ăn ngay nói thật nói: "Cháu cũng không quá muốn đi trường nào hết ạ."
Chúc Tâm Âm cho rằng Kiều Tích đang ghét bỏ chuyên ngành Toán không tốt, lập tức an ủi cô: "Vậy đừng vội ký nhé, chờ đến khi nào cháu có thành tích tốt hơn thì lại cùng bọn họ bàn điều kiện sau."
Hóa ra là lúc Chúc Tâm Âm ở nhà, mấy thầy cô ở đại học T đã đến đây nhiều lần, tất cả các phu nhân trong đại viện đều biết trong nhà bà có một cô cháu gái được các trường đại học lớn đến mời học, điều này khiến cho Chúc Tâm Âm cảm thấy vô cùng hãnh diện.
Hơn nữa, lần này còn thật sự có vài người phu nhân của tham mưu, thủ trưởng đến chúc mừng và hỏi thăm cô cháu gái này.
Chúc Tâm Âm không biểu hiện gì ra mặt, cũng ra mặt khen con nhà họ mấy câu cho phải phép.
Chỉ là khi về phòng nói chuyện với chồng, bà lại không thể nào nhịn được nữa mà kêu với chồng------
"Anh nói xem tại sao Lưu gia lại không biết xấu hổ mà mở miệng ra với em thế nhỉ? Con trai nhà bọn họ đều đã hơn 20 tuổi rồi còn dám đánh chủ ý lên người Tích Tích, nằm mơ sao?"
"Còn có con trai của Diệp gia nữa, bây giờ mới bao lớn chứ, thế mà lại có một đống bạn gái rồi, gia phong bất chính!"
"Tần gia cũng thật là, con trai nhà bọn họ tuổi vẫn còn nhỏ mà lại học bao nhiêu là thói hư, mỗi ngày một kiểu tóc, nhuộm hết màu này đến màu khác, giống y như cái ổ gà vậy, bạn bè xung quanh cũng toàn là bạn xấu, thật sự là cóc đòi ăn thịt thiên nga!"
Minh Tuấn biết vợ mình từ trước đến nay đều có thói bao che khuyết điểm, chỉ cần một ngày bà còn xem Tích Tích là người nhà thì một ngày đó bà sẽ cảm thấy cả người Tích Tích đều vô cùng tốt.
Ông suy nghĩ một lúc lâu, sau đó nhìn về phía vợ mình.
"Anh còn biết có một tên tiểu tử nữa có ý xấu với Tích Tích đấy."
Chúc Tâm Âm vừa nghe liền cảm thấy khẩn trương-----
"Ai vậy? Cùng trường với Tích Tích sao? Em có quen bố mẹ nó không?"
Minh Tuấn bất động thanh sắc mở miệng: "Quen."
Dừng một chút, ông lại bổ sung: "Bố mẹ thằng bé đấy vô cùng tốt, đáng tiếc con trai lại là một đứa hư thân mất nết."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!