Chương 46: Là Cháu Thích Anh Ấy!

Edit + Beta: Tiểu Vũ

Kiều Tích run sợ cố gắng ngăn cản sự phẫn nộ của Minh Tuấn------

"Bác Minh, bác bình tĩnh một chút, sự tình không phải như bác----"

Minh Tuấn mặc dù đang tức muốn nổ phổi nhưng vẫn sợ dọa Kiều Tích nhát gan thế nên liền vỗ vỗ vai cô, trấn an nói:

"Tích Tích đừng sợ, bác đến rồi đây! Thằng trời đánh này còn dám cua cháu, bác sẽ cắt đứt chân của nó!"

Kiều Tích bị câu nói này dọa cho run người lần nữa.

Đương nhiên Kiều Tích biết, anh họ tuyệt đối sẽ không đến mức bị cắt đứt chân.

Thế nhưng theo như tác phòng hành xử thường ngày của bác Minh thì Kiều Tích cảm thấy, anh họ ít nhất cũng sẽ bị đánh đến gần chết.

Cô vốn muốn bảo anh họ chạy mau đi, nhưng ai biết được lúc cô quay sang nhìn anh thì lại phát hiện ra anh cũng chẳng có chút nào là kinh ngạc hay sợ hãi cả.

Hai bàn tay anh vẫn buông lỏng đứng đó, mày cau lại, trông rất khó chịu mà nhìn cha già nhà mình, sau đó cất giọng nói rất đáng đánh đòn------

"Đánh xong thì coi như chuyện này xong đúng không ạ?"

Thấy con trai ngoan ngoãn để cho mình đánh, Minh Tuấn cô thức cảm thấy hả hê trong lòng.

Ông vẫy tay với thằng trời đánh kia, "Qua đây, bố đánh chết mày!"

Minh Ngật trấn định gật đầu một cái, lần thứ hai xác nhận lại với bố mình: "Được, bố đáp ứng rồi nhé."

Minh Tuấn lúc này mới phát hiện ra mình bị con trai bẫy, lập tức xông lên muốn đến đánh anh.

"Bố đánh mày xong cũng không đồng ý cho phép mày thích Tích Tích!"

Nói xong Minh Tuấn lại một lần nữa tức giận.

"Còn dám nói đối mẹ với em gái là đến nhà ông nội! Đang yên đang lành mày tới tìm Tích Tích làm gì? Có ý xấu đúng không?"

Kiều Tích thấy bác Minh nóng nảy, dường như là muốn xông lên đánh người đến nơi rồi, cô lập tức chạy vội đến kéo cánh tay ông, lắp bắp mở miệng nói------

"Bác Minh! Là, là, là, là cháu, cháu bảo anh họ đến tìm cháu!"

Minh Tuấn nghi ngờ nhìn Kiều Tích, "Cháu bảo nó đến đây làm gì?"

Kiều Tích nhất thời không thể nói ra được lý do, đột nhiên nghe thấy anh họ cau mày lên tiếng-----

"Là anh tự muốn tới, có liên quan gì đến em?"

Nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, sao anh có thể để đồ mít ướt dính phải điều không phải này được?

Vừa nghe thấy lời này của con trai, Minh Tuấn liền giận tím mặt: "Tích Tích, cháu đừng giúp tên tiểu tử này nữa! Bác thấy nó chính là đang ngứa đòn lắm rồi!"

"Cháu không giúp anh ấy đâu!" Kiều Tích dùng hết sức bình sinh mới có thể thoáng níu được bác Minh lại

---- Thật ra thì là bác Minh sợ cô ngã nên mới dừng lại cho cô kéo mà thôi.

Cô lắp bắp nói: "Bác Minh, là cháu không tốt... Là cháu làm bộ tức giận, cố ý không để ý tới anh họ, cũng không trả lời tin nhắn anh ấy gửi, anh ấy sốt ruột nên mới đến tìm cháu."

Đồ mít ướt của anh nhận sai rồi kìa.

Minh Ngật cảm thấy vô cùng vui sướng khi nghe được những lời đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!