Lúc Chúc Tâm Âm nhận được điện thoại thì còn không phản ứng kịp, bà vẫn vô thức trả lời------
"Làm sao có thể? Minh Ngật vẫn còn đang ở Tây Kinh chưa về mà!"
Lời vừa nói ra khỏi miệng, Chúc Tâm Âm liền rùng mình một cái, trong lúc nhất thời không nói được câu nào nữa.
Đứa con trai này của bà, từ nhỏ đến lớn chưa từng giấu giếm bố mẹ điều gì cả
----- Cái này không phải là nói con trai bà có quan hệ rất thân thiết với bà, mà là nó không bao giờ để ý đến việc phải che giấu cái gì cả.
Tất cả các ông bố bà mẹ trên trái đất này đều luôn có hứng thú về các loại việc vặt của con cái mình, ví dụ như như con trai ở trường có thích cô gái nào không, lại ví dụ như có phải là có cô gái nào thích con trai mình không... Tất cả những chuyện này..., Minh Ngật căn bản không hề quan tâm.
Bởi vì không hề quan tâm, thế nên Minh Ngật sẽ không bao giờ khó chịu và tức giận khi thấy em gái mình suốt ngày mách lẻo chuyện của mình cho bố mẹ biết.
Anh không quan tâm, thế nên hầu như tất cả chuyện của anh đều không phải là bí mật.
Nhưng hôm nay... nếu như mẹ Ninh không vô ý phát hiện ra chuyện này thì Chúc Tâm Âm còn không biết con trai mình đã lừa gạt mình một chuyện lớn như vậy.
Hóa ra anh đã sớm trở về Bắc Kinh, thế nhưng lại không có trở về nhà, mà lại là trốn ở chỗ của Ninh Dịch chơi bời lêu lổng!
Con trai nhà bà chưa từng nói dối bà mà...
Thế mà hôm nay, nó liền vì muốn cùng trải qua thế giới hai người với tên tiểu tử Ninh gia mà cư nhiên dám nói dối bà, lừa gạt bà?
Thủ trưởng phu nhân từ trước đến giờ đều cho rằng con trai mình là tốt nhất thế gian, thế mà giờ khắc này lại có chút không chắc chắn.
Bà kéo áo Minh Tuấn nằm bên cạnh, trong giọng nói còn có thêm vài phần nức nở: "Lão Minh, con của chúng ta sẽ không thực sự... Không được, chúng ta đi tìm nó trở về trước đã!"
Đụng đến những loại chuyện đại sự thì Minh Tuấn bình tĩnh hơn bà xã rất nhiều.
Ông kéo vai bà xã đang muốn đứng dậy lại, trầm giọng nói: "Đừng nóng vội."
Ngay sau đó, Minh Tuấn lại chăm chú suy tư một hồi, sau đó mở miệng nói: "Việc này mặc kệ là thật hay giả thì cũng không nhất thiết phải đi ngay trong đêm thế này."
Chúc Tâm Âm thừa nhận chồng nói rất có lý, thế nhưng trong lòng vẫn là rất bất an.
Minh Tuấn lại cho vợ mình thêm một viên thuốc an thần nữa: "Hai đứa chúng nó đều là hai thằng nhóc mới lớn, cũng đã nháo với nhau nhiều trận rồi nhưng cũng đã nháo ra chuyện gì loạn đâu... Trước tiên cứ ngủ đi, ngày mai dậy rồi tính sau."
Chúc Tâm Âm vỗ ngực tự trách, mãi cho đến khi chồng tắt đèn vẫn còn đang tự lẩm bẩm-----
"Đều là em làm mẹ không tốt, nó từ nhỏ liền không có phản ứng yêu thích với con gái, em lại không suy nghĩ đến vấn đề này, lại còn cảm thấy con trai như vậy thật tốt... Đều là lỗi của em."
Bà cũng có những tâm tư riêng mà tất cả các bà mẹ trên thế giới đều có.
Con trai mười mấy tuổi, cả tâm lý và lý trí đều chưa trưởng thành, vẫn chưa có năng lực nhìn nhận những người xung quanh, nếu như nói chuyện yêu đương thì một là làm lỡ tiền đồ của chính mình, hai là cũng sợ làm lỡ dở con gái nhà người ta.
Huống chi, con gái thời nay lại vô cùng tinh ranh khôn khéo, con trai bà vẫn còn nhỏ tuổi, lỡ như quen phải người không tốt thì sẽ có vô vàn phiền phức kéo tới.
Thế nhưng lúc này, Chúc Tâm Âm lại cảm thấy vô cùng tự trách.
Lúc trước Kiều Tích mới tới nhà, bà cũng cảm thấy rất lo lắng, sau đó nhìn thấy Minh Ngật đối với Kiều Tích không hề có sự đặc biệt hay quan tâm quá mức thì bà mới có thể yên tâm.
Bây giờ nghĩ lại... cô gái xinh đẹp như vậy ở trong mà mà con trai bà còn không nhìn tới người ta, nghe Uyển Uyển nói lần trước nó còn khiến con gái nhà người ta phải khóc.
Thủ trưởng phu nhân nằm trong bóng tối cực kỳ buồn phiền..... Con trai nhà mình, chỉ sợ là thật sự không thích con gái rồi.
Cùng lúc đó, thủ trưởng nằm ở trên giường cũng chìm vào tâm sự nặng nề.
Má nó!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!