Chương 27: (Vô Đề)

Mặc dù trước đó đã có chút hơi nghi ngờ Nhan Hạ vì cô ta hay dò xét riêng tư của cô, thế nhưng mãi đến vừa rồi khi nói mấy câu thử đối phương và nhận được câu trả lời thì cô rốt cuộc mới có cảm giác chắc chắn hoàn toàn.

Chắc chắn đối phương không có lòng tốt, không cần phải cùng với đối phương nói chuyện tử tế... Kiều Tích cảm giác như trút được gánh nặng.

Đợi đến cuối tuần, Kiều Tích vừa mới trở lại Minh gia thì đã cùng Uyển Uyển được Chúc Tâm Âm lái xe đưa ra ngoài.

Chúc Tâm Âm cười dịu dàng: "Buổi tiệc tối của cháu không phải là vào cuối tuần sau sao? MC thì sao lại không có một bộ váy áo để mặc chứ đúng không?"

Kiều Tích ngẩn người.

Thật ra thì ban tổ chức cũng cung cấp cho mỗi người MC một bộ trang phục để mặc hôm đó, nhưng mà... những bộ trang phục đó đã được rất nhiều người mặc qua, có thể coi như là "Di vật thời Thanh" vậy, kiểu dáng cũng không biết là từ đời nào nữa.

Nhưng vì kinh phí trường cho có hạn, họa tiết và hoa văn trên trang phục cũng là kiểu phổ biến hiện đại thế nên cho dù có muốn làm thành phong cách vintage cũng không được.

MC nam thì bình thường vì họ đối với trang phục cũng không yêu cầu quá cao.

Còn Quý Dung Dung thì ngược lại, qua mấy ngày làm việc cùng nhau, cô nàng có vẻ rất thích Kiều Tích nên đã hẹn cô cuối tuần này đi dạo phố chọn quần áo để mặc hôm làm MC.

Học ở trường Trung học phụ thuộc một thời dài như vậy rồi, mưa dầm thấm đất, đến hôm nay Kiều Tích đã có thể nhận ra rất nhiều nhãn hiệu xa xỉ cao cấp.

Mặc dù mọi người thường ngày cũng đều mặc đồng phục học sinh, thế nhưng Kiều Tích có thể nhận ra, Quý Dung Dung chân đi giày Tod's (*), tay đeo đồng hồ Longines(**).

(*) (**) hai hãng giày dép và đồng hồ cao cấp..... Đi dạo phố với cô?

Kiều Tích không chút nghĩ ngợi liền từ chối lời đề nghị của Quý Dung Dung.

Đương nhiên, giờ khắc này, ngồi ở trên xe của bác gái Chúc, Kiều Tích cũng có áp lực tâm lý rất lớn.

Cô biết hiện tại mỗi tháng đều tiêu tốn một khoản rất lớn, có lẽ là số tiền ấy đối với Minh gia không thấm vào đâu, nhưng cô lại không thể yên tâm thoải mái mà cứ tiếp nhận mãi như vậy.

Sinh hoạt phí và học phí thì cô không thể không nhận, nhưng những loại trang phục không cần thiết mấy như này thì có thể bỏ qua liền bỏ qua đi.

Suy nghĩ một chút, Kiều Tích mở miệng thăm dò: "Bác Chúc, trong trường cũng có cung cấp trang phục rồi... Hơn nữa cháu cũng đã thử qua một bộ, cô giáo ở ban nghệ thuật cũng giúp cháu sửa nhỏ lại một chút rồi."

Đương nhiên, không đợi Chúc Tâm Âm phải lên tiếng, Uyển Uyển ngồi kia đã tự động ríu ra ríu rít rồi-----

"Ôi trời, chị Tiểu Kiều, chị không nên tự mình đa tình! Cũng không phải là đặc biệt mua vì chị, là mẹ em muốn mua quần áo cho em, thuận tiện đưa chị tới thôi! Chị chỉ là dính chút hào quang của em thôi đó!"

Nhìn khuôn mặt với gò má hơi phình ra trước mặt này, thoạt nhìn giống như một con sóc con vậy, Kiều Tích nhìn mà không nhịn được đỏ hoe hai viền mắt..... Cô biết, Uyển Uyển là vì sợ cô tự ái nên mới cố ý nói ra như vậy.

Kiều Tích cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hít mũi một cái, sau đó nhỏ giọng nói: "Chị biết rồi... Chị chỉ là được dính ánh hào quang của em thôi."

Chỉ là, tuy rằng nói như vậy, thế nhưng Uyển Uyển đến nửa bộ quần áo cũng chưa chọn được đã trực tiếp đi vào cửa hàng Donna Karan (*) chọn lễ phục cho Kiều Tích.

(*) thương hiệu thời trang cao cấp.

Ánh mắt của Chúc Tâm Âm cực tốt, bà lấy ra vài bộ váy đưa cho Kiều Tích đi thử, mỗi một bộ đều có hiệu quả vô cùng tốt, bà hỏi cô gái nhỏ thích bộ nào nhất, cô gái nhỏ lại không trực tiếp nói ra mà cứ do do dự dự mãi không nói, tỏ vẻ như mình không quá thích bộ nào hết.

Vừa thấy Kiều Tích như vậy, Chúc Tâm Âm không cần suy nghĩ cũng đoán được, cô gái nhỏ hơn phân nửa là ngại giá quá đắt rồi.

Bà suy nghĩ một chút, sau đó liền chỉ vào chiếc váy dài màu xanh da trời mà Kiều Tích vừa thử xong, "Lấy cái này đi, màu sắc tuy hơi cổ điển, nhưng mà rất phù hợp với tiệc tối, cháu mặc màu này mới tạo được điểm nhấn, hơn nữa màu này mặc lên cũng rất tôn da."

Đợi đến khi Kiều Tích thay lại trang phục của mình xong, Chúc Tâm Âm liền cười híp mắt hỏi các cô: "Hai đứa bây giờ muốn đi ăn cái gì đó hay là còn muốn đi đâu chơi nữa?"

Lúc này thời gian vẫn còn sớm, Uyển Uyển giơ tay đề nghị: "Con nghĩ nên đi ăn gì đó nhẹ nhẹ, sau đó thì đi xem phim!"

"Được rồi, hai đứa tự thương lượng với nhau đi." Chúc Tâm Âm lấy tấm thẻ từ trong ví ra đưa cho Kiều Tích, "Bác còn có chút việc, Tích Tích, cháu dẫn em đi chơi nhé, chơi xong rồi về nhà sớm một chút."

Tuy rằng Chúc Tâm Âm rất yên tâm về Kiều Tích, biết rằng có cô ở đây thì sẽ không xảy ra chuyện gì cả, thế nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là hai đứa nhỏ, vì vậy trước khi đi bà lại dặn thêm: "Nếu chơi quá 8 giờ thì nhớ gọi điện thoại bảo anh con tới đón hai đứa nhé, nghe thấy chưa?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!