Chương 16: (Vô Đề)

Không biết có ai đọc không =))))

Hay đi xem bóng đá hết rồi???

Đăng trước khi bóng đá chiếu có mọi người có thêm động lực cổ vũ Việt Nam!

VIỆT NAM VÔ ĐỊCH!!!

Trong vài giây ngắn ngủi, trong đầu Giang Nhã Đồng đã suy nghĩ qua mọi giả thiết.

Câu mà Minh Ngật vừa nói kia, không phải là một câu nghi vấn, mà là một câu trần thuật.

Anh thậm chí còn không cho cô ta có cơ hội phản bác.

Giang Nhã Đồng suy nghĩ cẩn thận lại một chút xem Minh Ngật làm thế nào mà phát hiện ra quyển sách kia không phải của cô...

Chẳng lẽ là Kiều Tích nói cho anh biết?

Thế nhưng một giây tiếp theo, Minh Ngật liền khiến cho cô ta phủ nhận suy đoán phía trên của mình----

"Sách rốt cục là của ai?"

Giang Nhã Đồng cắn môi một cái, ánh mắt rũ xuống, "... Em cũng không biết."

Cô ta ngẩng đầu nhìn Minh Ngật, anh đứng ngược sáng, Giang Nhã Đồng không thấy rõ vẻ mặt của anh.

Vì vậy cô ta nói tiếp: "Ngày đó anh hiểu lầm quyển sách đó là của em, em cũng không biết tại sao lúc đó mình lại không có phủ nhận..."

Trong giọng nói của cô ta còn có một phần nghẹn ngào cực nhỏ, rất khó khiến người khác không rung động: "Bởi vì bọn họ đều nói anh khó tiếp cận, em cho rằng có thể mượn cơ hội đó... Là em tự cho mình thông minh rồi."

Minh Ngật cúi đầu, trong lúc nhất thời không mở miệng nói chuyện.

Giang Nhã Đồng ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói rất nhỏ: "Minh sư huynh... Anh giận em sao?"

"Không có." Minh Ngật nhàn nhàn nói, tựa hồ như thật sự không có nổi giận.

Sự thực cũng đúng là như vậy, anh cũng không có thói quen lãng phí tâm tình lên người không liên quan đến mình.

Dừng một chút, anh liền mở miệng nói: "Mang quyển sách bẩn kia trả lại cho tôi, cô đi ra ngoài đi."

***

Minh Uyển xuống tầng, thế nhưng không thấy hình bóng của Giang Nhã Đồng đâu cả.

Cô ngạc nhiên hỏi: "Ơ? Mẹ, chị Nhã Đồng đâu? Không phải chị ấy tới sao?"

Thế nhưng tâm trạng Chúc Tâm Âm lúc này đang nặng nề, vẫn chưa chú ý đến việc con gái đang nói cái gì.

Vẫn là thím Lưu ngồi bên cạnh đáp: "Nói là nhà có việc, đi về rồi."

Minh Uyển "A" một tiếng, nhịn không được nói lầm bầm: "Sao lại nói đến là đến, nói đi là đi vậy?"

Chúc Tâm Âm ngồi trên ghế salon đột nhiên đứng dậy, quay người hỏi thím Lưu: "Lần trước mua quần áo cho Tích Tích, thím đã giặt sạch hết chưa?"

Thím Lưu nhanh chóng đáp: "Đã sớm giặt và phơi khô xong rồi, nhưng vẫn còn chưa kịp treo lên tủ cho con bé."

Chúc Tâm Âm gật dầu, "Không sao, tôi mang lên giúp con bé."

Nói xong bà liền đi lên tầng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!