Đi theo Tống Khiếu, đến nơi rồi tôi mới hiểu, cái gọi là đi theo cậu ấy chỉ là đổi địa điểm tiếp tục uống rượu. Đúng vậy, chính là từ quán karaoke chuyển sang quán bar!
Tất nhiên, ở đây không khí khác, người khác, tâm trạng tự nhiên cũng khác.
Ngồi trên ghế sofa đa phần là bạn học đại học của Tống Khiếu, so với căn phòng toàn người đi làm vừa rồi, ở đây quả thực thanh tân thoát tục hơn nhiều.
Chúng tôi vừa đến, mọi người liền bắt đầu ồn ào.
"Tống Khiếu, trăm năm khó gặp, ngàn năm kỳ quan đấy! Chúng ta thật may mắn khi được tận mắt chứng kiến cậu dẫn bạn gái đi..."
"Này Hướng Dữ, cậu đi bên cạnh bọn họ không thấy ngại à?"
Tống Khiếu không ngẩng đầu lên, cầm một điếu thuốc trên bàn châm lửa: "Mấy cậu thật lắm mồm!"
"Chào chị dâu, chị dâu mau ngồi đi!"
"Chào chị dâu!"
"Chào chị dâu!"
Mấy đứa em này, thật nhiệt tình! Nhiệt tình đến mức tôi suýt nữa thì tưởng mình thật sự là người mà bọn họ gọi!
Tôi đỏ mặt vì ngại ngùng: "Không phải đâu, mọi người hiểu lầm rồi! Tôi chỉ là chị gái của cậu ấy..."
"Chị gái? Chị đừng hòng lừa tụi này, chị gái cậu ấy chúng em quen biết! Chị là kiểu chị gái nào? Chúng em hiểu mà..."
Tiểu Bạch của Khôi Mao
Tôi cầu cứu nhìn Tống Khiếu, cậu ấy thì hay rồi, im lặng hút thuốc, vẻ mặt không chút gợn sóng, đương nhiên cũng không có ý định giải thích giúp tôi, tôi thật sự muốn khóc.
"Chị dâu, lại đây uống rượu."
"Chị dâu, em thật sự là lần đầu tiên thấy Tống Khiếu công khai dẫn con gái ra ngoài chơi với chúng em."
Câu này nói sao mà kỳ cục vậy? Chẳng lẽ còn có lén lút sao?
"..." Tôi không biết nói gì, chỉ cảm thấy má nóng bừng như quả cà chua chín, thậm chí có khoảnh khắc, tôi còn hơi hối hận sao lại vô duyên vô cớ đến đây với cậu ấy.
Tôi vẫn không nhịn được quay sang nhìn cậu ấy, điểm đỏ lập lòe nhảy múa giữa những ngón tay thon dài của cậu ấy.
Cậu ấy thong thả hít một hơi, theo làn khói nhẹ nhàng bay lên, tôi thấy trên khuôn mặt góc cạnh đó hiện lên một chút khó chịu: "Mấy cậu nói đủ chưa? Người ta đã nói chỉ là chị gái, hiểu không? Là chị gái..."
Không biết tại sao, biểu cảm đó có chút kỳ lạ!
Sau đó, cậu ấy dập tắt thuốc: "Không có gì to tát cả, tớ, Tống Khiếu cũng không phải người tốt gì, hôm nay cứ coi như tớ nhất thời nổi hứng xen vào chuyện bao đồng..."
"Ồ, Khiếu ca, đây là ăn phải thuốc s.ú.n. g à? "
"Cút!"
Thôi được! Người ta nói con gái hay thay đổi, tôi thấy bây giờ mấy đứa em trai ngông cuồng này mới là khó hiểu.
Thôi, tôi vẫn là uống rượu đi, lúc này dường như ngoài uống rượu ra, không còn lựa chọn nào tốt hơn!
Nghĩ đến cuộc đời bi thảm của mình, người mình thích lại nói chúng ta chỉ là bạn bè, một người bạn lột từng lớp từng lớp trái tim tôi ra rồi rắc muối lên đó! Trong mắt họ, vẻ thảm hại không đáng kể của tôi chỉ đem đến phiền phức mà thôi!
Vừa hay, có người đề nghị: "Tớ nói này, mọi người chỉ uống rượu không thì chán chết, chơi mấy trò cũ rích đó lại càng nhạt nhẽo! Tớ thấy ở đây đều là người có văn hóa, hay là chơi trò gì đó cao cấp hơn đi?"
"Cao cấp như thế nào?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!