Chương 17: Mật Ngọt

Ra khỏi phòng, vừa lúc gặp Hướng Dữ và hai người bạn khác của cậu ấy là Vương Vũ và Trương Ân Gia ở dưới lầu.

Vương Vũ vừa mở miệng đã nói: "Chị? Chị có biết không, Tống Khiếu cả buổi chiều đều tâm hồn treo ngược cành cây, hoàn toàn mất phong độ, hại tụi em thua cả trò "chiến tranh rừng rậm' đơn giản nhất..."

"Đúng vậy," Trương Ân Gia cũng phụ họa, "Trong lòng cậu ta chắc chắn đang nghĩ đến chị, nên mới không tập trung, sau đó tụi em nói nếu không thắng một trận thì nhất quyết không về, cậu ta mới tập trung lại, giành chiến thắng trong trò "Chiến tranh giới hạn thời gian'! Sau khi thắng, tụi em còn chưa kịp thở, cậu ta đã lôi tụi em chạy về đây..."

"Chị, chị nói xem cậu ta làm vậy là sao chứ?"

Tôi không nhịn được cười: "Có khoa trương như lời các cậu không vậy?" Tôi nhìn sang Hướng Dữ, tên nhóc này dang hai tay ra, tỏ vẻ bất lực.

Tôi quay đầu nhìn Tống Khiếu, cậu ấy bình tĩnh hít một hơi thuốc, ánh mắt đầy vẻ khinh thường, theo làn khói từ từ bay lên, chậm rãi mở miệng.

"Bản thân kỹ thuật kém? Lại đổ lỗi cho tớ? Còn nữa, các cậu từng người một..." Cậu ấy chỉ vào ba người bọn họ, "Cân nhắc đổi cách xưng hô đi, "chị" là để mấy cậu gọi sao?"

"Ôi trời, Tống Khiếu, cậu bớt kiêu ngạo chút thì c.h.ế. t à? Tớ nhớ lần trước mọi người gọi chị dâu còn bị ai đó mắng cho một trận..."

"Bây giờ khác rồi, hôm nay khác xưa rồi, hiểu không?" Cậu ấy dập tắt tàn thuốc, vỗ vai Vương Vũ, kéo tôi đi!

Phía sau là tiếng thở dài bất tận của bọn họ: "Trời ạ!"

"Những gì họ nói là thật sao?" Ở góc rẽ, tôi hỏi đùa.

"Không hoàn toàn đúng..."

Tiểu Bạch của Khôi Mao

"Chỗ nào không đúng?"

Cậu ấy mím môi không nói, ánh mắt liếc nhìn ra xa, tôi nhìn theo hướng cậu ấy nhìn, là Tống Lạc và Lâm Trì.

Tôi vui vẻ buông tay cậu ấy chạy đến: "Lạc Lạc..."

Hai người họ cũng nghe thấy tiếng quay lại nhìn, thấy tôi đến gần, Tống Lạc liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tay tôi, rồi lại nhìn Tống Khiếu: "Ồ, đeo rồi à? Sao mình lại thấy hơi chói mắt thế này?"

Tống Khiếu nhếch mép: "Chị, em không ngại chị nhắm mắt lại một lúc đâu..." Nói xong, đưa tay trái ra lắc lư trước mặt Tống Lạc.

"Cút! Kiêu ngạo!"

"Hai người định đi đâu?" Lâm Trì mỉm cười hỏi.

"Em..." Tôi nhìn Tống Khiếu, "Em thực ra muốn đi làm bánh kem, nhưng, em không chắc ở đây có làm được không."

"Làm bánh kem? Được đấy, chúng ta cùng đi!" Tống Lạc hào hứng như một đứa trẻ, không còn cách nào khác, ai bảo cô ấy là đứa trẻ thích ăn đồ ngọt chứ.

"Vậy đi thôi, chúng ta đi hỏi xem."

Kết quả, thật sự có thể làm! Nhân viên phục vụ nói với chúng tôi, vì ở đây cách thành phố xa, nên họ mới thiết kế khu làm bánh, vừa có thể đáp ứng nhu cầu của những khách hàng đến đây mừng sinh nhật, đồng thời cũng là một trong những hoạt động dành cho gia đình có trẻ nhỏ.

"Hai người chúng tôi..." Tống Khiếu chỉ vào Lâm Trì, "Có thể không tham gia không?"

"Không được!" Tôi và Tống Lạc đồng thanh.

Hai người họ nhìn nhau cười, rồi lại lắc đầu như ngầm hiểu ý nhau.

"Nhanh đi rửa tay đi!"

Để tiết kiệm thời gian, chúng tôi quyết định DIY. Trực tiếp dùng cốt bánh đã nướng sẵn của nhà nghỉ, trọng điểm là hoàn toàn có thể tùy theo sở thích của mình, thích ăn gì thì thêm cái đó.

"Khương Nghiên, chọn kiểu dáng nào nhỉ?" Tống Lạc nhìn chằm chằm vào những chiếc bánh với đủ hình dạng trong tủ kính, suy nghĩ một lúc rồi hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!