Mặc kệ cho cô cầu xin anh thế nào thì anh cũng không để tâm đến.
Cố Hiểu Phàm trước giờ hành xử tùy ý, không sợ bất cứ điều gì.
Kể cả hôm nay nếu bị người khác nhìn thấy thì kẻ sợ hãi cũng chỉ có cô.
Anh không quan tâm đến việc danh dự của cô bị hủy hoại thế nào nếu có người nhìn thấy, anh chỉ biết cho bản thân, anh chỉ biết bây giờ anh "muốn" cô.
"Ahh…Cố…Cố Hiểu Phàm…tôi cầu xin anh."
Tay anh luồn xuống dưới, nhẹ nhàng vén chiếc váy rườm rà kia lên để lộ bắp đùi trắng nõn nà của cô.
Anh định làm chuyện đó ngay tại đây sao?
"Tên Phó Thuần đó của cô vẫn chưa trở lại tìm cô sao?"
Anh thì thầm vào vành tai của cô.
Nếu bị Phó Thuần nhìn thấy chắc cô chết mất, cô sẽ không còn mặt mũi nào để gặp anh ta nữa.
"Cố Hiểu Phàm, tôi sai rồi…"
"Cô sai cái gì? Tôi có nói là cô làm sai gì đâu chứ?"
"Từ đầu đến cuối đều là tôi sai.
Tôi sai vì đã tới đây cùng Phó Thuần, xin anh…buông tha cho tôi."
Giày vò cô tại đây thật ra bản thân anh thấy cũng không tiện.
Anh chỉ không ngờ cô lại dễ dàng nhận bản thân sai chỉ vì sợ Phó Thuần nhìn thấy.
Hạ Yên Nhiên, cô thực sự có tình cảm với Phó Thuần sao?
Chính lúc này anh đã mất hết hứng thú.
Trêu đùa cô một chút như vậy là đủ rồi.
Cố Hiểu Phàm buông tay ra khỏi người của cô, lùi lại đằng sau chỉnh sửa lại quần áo.
Còn cô thì cảm thấy toàn thân như mất hết sức lực, tựa lưng vào tường rồi từ từ ngồi xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Cô ôm chặt lấy hai vai, có chút tủi thân.
"Yên Nhiên..."
Đúng lúc này Phó Thuần trở lại.
Vừa chạy vào đã đối mặt với Cố Hiểu Phàm, anh cài lại cúc áo và thắt lại cà vạt, vẻ mặt mãn nguyện bày ra như cố để Phó Thuần nhìn thấy.
Phó Thuần nắm chặt lấy điện thoại nhìn về phía cô đang ngồi gục với bộ váy không còn chỉnh tề.
"Phó Tổng, anh cũng tới đây sao?" Anh bất giác hỏi.
"Cố Hiểu Phàm, tên khốn.
Tại sao anh dám làm nhục cô ấy ngay tại đây?"
Phó Thuần đột nhiên chạy đến túm lấy cổ áo của anh, trừng mắt nhìn anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!