Suốt kỳ nghỉ sau đó, Lư Chi hầu như không ra khỏi nhà, cũng không gặp lại Giang Vi nữa. Thật ra hôm đó cô đã thấy thông báo yêu cầu kết bạn từ anh nhưng không trả lời. Cô không biết phải nói gì, cũng chẳng muốn thêm anh vào danh sách bạn bè của mình.
Còn về chú chó kia, chắc là tên Thất Thất nhỉ.
Nó đã là chó của Giang Vi rồi, cho dù thế nào cũng chẳng thể là của cô được. Thôi thì cứ quên đi. So với ở bên cô, đi theo Giang Vi có lẽ là điều may mắn nhất với nó rồi.
Không thuộc về mình thì mãi mãi cũng chẳng thuộc về mình, đó là bài học mà Lư Chi rút ra sau ngần ấy năm sống trên đời.
Lần kế tiếp Giang Vi gặp lại Lư Chi đã là sau khi khai giảng năm học mới.
Hôm ấy là thứ Bảy.
Tống Sơ đẩy cửa bước vào ký túc xá thì thấy chỉ có mình Lư Chi trong phòng. Lúc đó đang là buổi sáng, Lư Chi mặc đồ ngủ, vắt chéo chân ngồi co người trên ghế, đôi chân dài trắng muốt như phát sáng giữa không khí.
Từ bé Lư Chi đã rất trắng, cô là kiểu người dù phơi nắng thế nào cũng không đen sạm đi. Đến giờ Tống Sơ vẫn chưa gặp ai có nước da trắng hơn cô.
Tóc cô được buộc qua loa bằng một chiếc kẹp ở phía sau đầu, vài sợi tóc mái lòa xòa rủ xuống trước trán, khuôn mặt nhỏ nhắn không son phấn, nhìn thoáng qua chẳng khác gì một nàng tiên không vướng bụi trần.
Lư Chi đang tự làm móng cho mình. Đừng thấy ngày thường cô lười biếng, thờ ơ với mọi thứ mà lầm, phải công nhận rằng trình độ làm móng của cô nàng vô cùng thành thạo điêu luyện. Tống Sơ nghĩ bụng, nếu sau này Lư Chi không còn cơm ăn thì ít nhất cũng có thể nhờ vào tay nghề này mà kiếm sống, không đến nỗi chết đói.
Hôm nay Lư Chi sơn móng đen tuyền, viền đầu móng bằng một đường màu xanh huỳnh quang kiểu Pháp, lần này cô lại không để móng quá dài như mọi khi.
Mẫu móng sặc sỡ thế này với người theo phong cách bảo thủ như Tống Sơ thì khó mà hiểu nổi, nhưng không thể phủ nhận nó rất bắt mắt.
Tống Sơ tiện tay kéo một cái ghế ngồi xuống, ngước nhìn Lư Chi đang cúi đầu tỉ mỉ sơn lớp phủ cuối cùng.
"Cậu nhắn tin bảo tớ tới có chuyện gì thế?" Cô ấy vừa ngủ dậy đã thấy tin nhắn của Lư Chi, vội vàng sửa soạn rồi chạy đến.
Lư Chi đặt tay vừa sơn vào đèn sấy, tay kia đã làm xong thì gỡ kẹp tóc. Mái tóc mềm mại xõa xuống phủ ngang vai.
"Đi làm tóc với tớ."
"Làm tóc? Tóc cậu đang rất ổn mà?"
Thực ra tóc Lư Chi rất đẹp, từ màu tóc, kiểu dáng đến chất tóc đều không có gì để chê.
"Tớ muốn đổi kiểu khác."
Lư Chi thay đồ, trang điểm qua loa rồi cùng Tống Sơ ra ngoài. Hai người đến một quán làm tóc gần trường, nghe nói chỗ này khá nổi tiếng trong giới sinh viên đại học Hải Thành. Lư Chi lười đi xa đến cửa hàng quen nên đành chọn tạm quán ở gần nhất.
Lư Chi ngồi trên ghế, chân bắt chéo, tay lật bảng màu tóc thoăn thoắt, lướt nhanh qua từng trang. Bảng màu nhiều đến hoa cả mắt, chỉ riêng một hệ màu đã chiếm gần nửa trang, huống chi còn vô số màu sắc khác khiến cô nhất thời không biết nên chọn màu nào.
Đang do dự, ánh mắt cô vô tình lướt qua bộ móng tay của mình.
Một ý tưởng chợt lóe lên.
Lư Chi nghiêng đầu, nói với anh thợ làm tóc Tony đang kiên nhẫn đứng chờ:
"Làm cho tôi kiểu công chúa, màu ombre xanh ngọc."
Nghe cô nói, Tony không khỏi nhìn Lư Chi kỹ hơn, nhướn mày cười:
"Ồ, cô bé này cũng sành điệu ghê đấy. Chắc chưa? Nếu chắc rồi thì tôi đi chuẩn bị."
"Chắc, cứ làm kiểu đấy đi." Lư Chi gật gật đầu.
Tống Sơ ngồi bên cạnh, im lặng chứng kiến toàn bộ quá trình, không hề đưa ra bất kỳ ý kiến nào. Chỉ cần không đụng đến nguyên tắc lớn, cô ấy luôn sẵn lòng chiều theo ý bạn. Miễn Lư Chi vui là được.
Muốn nhuộm được màu xanh ngọc thì phải tẩy tóc trước. Mái tóc của Lư Chi mất gần cả buổi chiều mới làm xong. Khi hai người bước ra khỏi cửa quán, bầu trời bên ngoài đã rực lên sắc đỏ của hoàng hôn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!