Chương 61: Ngoại truyện 2 (Hoàn toàn văn)

(Đây là các ngoại truyện nhỏ không liên quan đến nhau)

*************

Từ sau khi Lư Chi qua đời, mỗi tháng Giang Vi đều gửi tiền cho Quỹ từ thiện, quỹ chuyên hỗ trợ những bệnh nhân mắc bệnh tim bẩm sinh. Anh hy vọng mỗi người sinh ra đã mang trong mình trái tim khiếm khuyết đều có cơ hội được điều trị, đều có cơ hội được sống.

Mùa xuân năm sau, khi Lư Chi đã rời khỏi thế gian, cuối cùng họ cũng chờ được một trái tim phù hợp. Thế nhưng Chi Chi của anh đã không còn trên cõi đời này nữa.

Trái tim ấy cuối cùng được ghép cho một cô bé mười hai tuổi.

Giang Vi nghĩ nếu như Lư Chi biết được điều này, chắc hẳn cô sẽ rất mừng cho cô bé ấy.

Bởi vì Chi Chi của anh luôn là một người lương thiện như thế.

Giang Vi từng gặp cô bé ấy sau khi ca phẫu thuật thành công, tại nơi có chiếc ghế dài anh đã ngồi không biết bao nhiêu lần trong vườn hoa nhỏ của bệnh viện được xây gần bờ biển ấy.

Cô bé hồi phục rất tốt, được mẹ đưa ra ngoài tắm nắng. Ánh mặt trời trên cao rực rỡ, nụ cười của cô bé con nom thật tươi tắn. Người mẹ dịu dàng khoác thêm áo cho con, đôi mắt cũng đong đầy niềm vui.

Đó là hình ảnh của sự sống tiếp nối, là lúc mọi thứ bắt đầu hồi sinh trở lại.

Sau vài lần gặp gỡ, cô bé chủ động lại gần bắt chuyện với anh, hỏi anh rằng:

"Anh ơi, anh ngồi đây làm gì vậy?"

Giang Vi khẽ cười: "Anh đang đợi người."

"Đợi ai ạ?" Cô bé tò mò.

"Người yêu của anh." Giang Vi đáp lại.

"Chị ấy chưa đến sao?"

"Chưa."

"Chị ấy nhất định sẽ đến mà."

"Ừ, cô ấy nhất định sẽ đến."

Vậy nên anh cứ ngồi đó chờ đợi, chờ Chi Chi của anh quay lại đón anh đi.

Giang Vi dõi mắt theo bóng cô bé rời khỏi, bất chợt những giọt nước mắt không kìm được lặng lẽ rơi xuống, thấm vào chiếc ghế dài lạnh buốt.

Trái tim lại một lần nữa nhói đau như một lời nhắc nhở âm thầm rằng cô đã rời xa anh thật rồi.

Giá mà cô vẫn còn bên cạnh thì tốt biết bao.

***************

Ngày 14 tháng Hai. 

Lễ Tình Nhân.

Lúc Lư Chi tỉnh dậy đã không thấy Giang Vi kề bên.

Đôi dép cạnh giường được anh sắp xếp ngay ngắn, mũi dép quay ra ngoài để cô vừa bước xuống giường là có thể xỏ vào.

Cô bước đến bên cửa sổ, kéo rèm ra mới phát hiện ngoài trời đã bắt đầu lất phất tuyết. Tuyết không lớn, chỉ nhẹ nhàng trôi theo gió, phiêu lãng trong không trung.

Mấy hôm nay Giang Vi có thói quen dẫn Thất Thất ra ngoài chạy bộ buổi sáng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!