Chương 58: (Vô Đề)

"Lão Giang?"

"Lão Giang!"

Giang Vi loáng thoáng nghe thấy có người đang gọi tên mình.

Từng tiếng vọng đến từ nơi xa xăm nào đó, mỗi lời như gõ vào màng nhĩ, dồn dập, gấp gáp, đầy lo âu.

Anh muốn đáp lại nhưng không mở nổi mắt.

Cả người anh như bị một thứ gì đó trói buộc, nhấn chìm trong một khoảng không trắng xóa, lạnh lẽo, tĩnh lặng, không có người cũng chẳng có bất cứ vật gì.

Chỉ còn tiếng thở dội ngược trong tai, mỗi hơi thở đều bị phóng đại đến mức choáng ngợp khiến anh ngỡ như có hàng trăm bàn tay vô hình đang kéo lấy anh, cố lôi anh ra khỏi không gian hư vô ấy.

Anh cố gắng mở mắt.

Tựa hồ có một tia sáng mỏng manh xuyên qua mí mắt khép chặt.

Nơi đầu ngón tay dần có cảm giác trở lại.

Anh đang đeo mặt nạ dưỡng khí, muốn mở miệng nói chuyện nhưng chỉ có thể mấp máy môi, không thể cất thành lời. Ngay cả việc thở thôi cũng đã là một nỗ lực chật vật, cơ thể anh đau nhức như bị xé toạc.

Anh ngửi thấy mùi nước khử trùng hăng nồng trong không khí.

Mãi đến khi cuối cùng cũng mở mắt được, điều đầu tiên anh nhìn thấy là khuôn mặt của Cố Thịnh. Khuôn mặt anh ta đầy lo lắng, cúi xuống nhìn anh chằm chằm không chớp.

"Sao ông lại ra nông nỗi này hả?"

"Ông làm tôi sợ chết khiếp!"

Thấy Giang Vi đã tỉnh lại, trái tim như treo lơ lửng của Cố Thịnh mới được thả xuống đôi chút. May mà vẫn còn kịp, vẫn còn cứu được người.

Giang Vi nhìn gương mặt quen thuộc kia, lúc này anh mới nhận ra mình đang ở bệnh viện.

Nhưng rõ ràng…

Rõ ràng vừa nãy anh còn đang trên đường quay lại bệnh viện.

Anh đi mua kẹo hồ lô cho Chi Chi mà.

Chi Chi đang chờ anh mà…

"Kẹo hồ lô của tôi đâu rồi…"

Anh cố gắng cất tiếng nhưng cổ họng khô rát như bị nghẹn lại, phải mấp máy môi rất lâu, cuối cùng mới rặn ra được mấy tiếng mơ hồ, rời rạc:

"Tôi mua… kẹo hồ lô…cho Chi Chi…"

"Kẹo hồ lô gì cơ?"

"Lão Giang, ông nói cái gì thế?"

Cố Thịnh chẳng nghe rõ, chỉ đành ghé sát lại cố gắng lắng nghe. Nhưng tiếng của Giang Vi yếu ớt quá, anh ta chỉ nghe được hơi th* d*c từng nhịp đầy gấp gáp và mệt mỏi. Cố Thịnh vội kéo mặt nạ dưỡng khí của anh xuống một chút, cuối cùng cũng nghe rõ.

"Chi Chi bảo… muốn ăn kẹo hồ lô… bảo tôi đi mua cho cô ấy."

"Tôi đã mua rồi."

"Có phải cậu… để đâu đó không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!