Bác sĩ nói tình trạng của Lư Chi không mấy khả quan, nhưng chỉ cần cô chịu hợp tác điều trị, kiên trì cố gắng thì vẫn có hy vọng sống sót qua mùa đông năm nay. Một khi vượt qua được mùa đông này, cơ hội sẽ lại xuất hiện. Sang năm mới lại tiếp tục tìm cách, chỉ cần không bỏ cuộc thì cuối cùng cũng sẽ tìm được.
Muốn được ghép tim chỉ có thể chờ. Chẳng ai có thể chủ động tìm được, chỉ có thể chờ đợi. Không đơn giản như một loại thuốc có thể đặt mua từ nước ngoài. Đó là cả một quả tim.
Khi Giang Vi bước ra khỏi phòng bác sĩ, trong lòng anh không có quá nhiều chấn động. Trong suốt quãng thời gian Lư Chi nằm viện, anh đã nghe qua không biết bao nhiêu lời tương tự.
Chỉ cần Chi Chi của anh vượt qua được mùa đông năm nay, họ vẫn còn cơ hội.
Anh chỉ ghi nhớ duy nhất câu nói đó.
Khi Giang Vi nói lại tin này với Lư Chi, cô đang ngồi trong phòng bệnh xem phim. Cô vẫn bình thản như thường, dường như đã quá quen với những lời như vậy của bác sĩ rồi.
Những năm trước, năm nào bác sĩ cũng nói: chỉ cần vượt qua được mùa đông năm đó, sang năm sẽ có phương pháp điều trị tốt hơn.
Năm nào cũng nói như vậy nhưng bệnh của cô vẫn chưa khỏi.
Căn bệnh này không thể chữa dứt điểm, nó có thể lấy đi mạng sống của cô bất cứ lúc nào.
Mùa đông năm nay dường như dài hơn bất cứ năm nào trước đó, dài đến mức mãi chẳng thấy hồi kết.
Hải Thành liên tục có tuyết rơi, từng cơn tuyết trắng trời đổ xuống ào ạt. Ngay cả ở phương Nam cũng đón một đợt tuyết lớn chưa từng có.
Lư Chi nằm trong bệnh viện suốt mùa đông ấy. Bác sĩ đã từ chối yêu cầu được về nhà tĩnh dưỡng của cô, mà thật ra dù bác sĩ có đồng ý, Giang Vi cũng không chấp nhận. Với thể trạng bây giờ của cô, xuất viện là chuyện không thể.
Hôm nay trời lại đổ mưa tuyết, Giang Vi bế cô đặt vào xe lăn, đẩy đến trước cửa sổ ngắm tuyết.
Đôi chân cô đã sưng phù thấy rõ, không biết do tim hay do nằm giường quá lâu. Lư Chi trước đây ghét ngồi xe lăn nhất, giờ cũng đã ngoan ngoãn ngồi yên, không hề phản kháng.
Giường bệnh của cô hướng về phía Bắc, từ khung cửa sổ có thể nhìn thấy biển.
Biển trải dài đến vô tận, mặt nước phủ đầy tuyết tràn sang cả bãi cát, lan can ven biển, mọi thứ đều trắng xóa. Những đàn hải âu chao lượn trên mặt biển, tiếng kêu vang vọng khắp không gian lạnh giá.
Lư Chi nhìn quang cảnh tuyết trắng ngoài kia, đột nhiên thấy tim đập dồn dập, ngực cũng trở nên nặng nề, lòng dấy lên một dự cảm chẳng lành.
"Giang Vi…"
Lư Chi khẽ gọi tên anh, giọng nhỏ đến mức gần chỉ cần một làn gió nhẹ thoảng qua sẽ tan biến. Bây giờ cô đã không còn sức để nói to nữa.
"Sao thế em?"
Giang Vi vội vàng bước tới, ngồi xổm bên cạnh cô.
"Em muốn ăn kẹo hồ lô."
"Được, đợi Tống Sơ đến rồi anh sẽ đi mua cho em."
Bây giờ anh nỡ rời cô nửa bước. Chỉ khi Tống Sơ đến trông chừng Lư Chi, anh mới yên tâm đi được.
"Vâng."
Buổi chiều, khi Tống Sơ đến bệnh viện, Lư Chi đang nửa nằm trên giường bệnh, sắc mặt nhợt nhạt. Thấy bạn bước vào, cô còn khẽ cười với cô ấy.
"Cậu đến rồi à."
Lư Chi giơ tay lên, dù vất vả nhưng vẫn cố gắng vẫy tay ra hiệu cô ấy đến gần.
"Ừ." Tống Sơ xách theo bình giữ nhiệt, đi tới bên giường.
"Mẹ tớ nấu canh gà cho cậu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!