Ánh nắng ban mai len lỏi qua lớp rèm cửa, rót xuống sàn phòng ngủ những vệt sáng loang lổ dịu dàng và ấm áp. Rèm khẽ lay theo làn gió sớm, cuốn theo hương thơm dìu dịu lan tỏa khắp không gian. Ánh sáng ngoài cửa sổ cũng theo chuyển động ấy mà khi ẩn khi hiện.
Nắng trải lên giường, chiếc chăn màu trắng sữa khẽ nhô lên một khoảng, người nằm bên trong khẽ cựa mình. Mi mắt vẫn còn nặng trĩu, toàn thân rã rời như chẳng còn chút sức lực nào.
Cô trở mình, áp má vào lồng ngực người bên cạnh. Hơi ấm cùng mùi hương quen thuộc khiến Lư Chi từ từ mở mắt. Trước mắt là khuôn ngực của Giang Vi, cô nhẹ nhàng ngẩng đầu, dè dặt nhìn gương mặt anh.
Bất chợt ánh mắt hai người chạm nhau.
Lư Chi sững người, đầu óc trống rỗng trong khoảnh khắc rồi từng hình ảnh của đêm qua chợt ùa về như cơn thác đổ dội vào tâm trí. Nụ hôn nóng bỏng in trên làn da, hơi thở ấm áp phả bên tai trong căn phòng mờ tối khi hai cơ thể quấn quýt thân mật.
Giang Vi rất đỗi dịu dàng, ngay cả khi trên giường cũng không hề khác. Anh luôn cẩn trọng, sợ làm cô đau. Nhưng dù anh dịu dàng đến đâu thì vẫn là lần đầu tiên, sáng hôm sau tỉnh lại, cơ thể cô không tránh khỏi việc nhức mỏi.
Vành tai đỏ bừng như sắp nhỏ ra máu, gò má cũng phơn phớt hồng. Vừa bắt gặp ánh mắt anh, cô lập tức cụp mắt xuống, lặng lẽ rụt người lại, khẽ kéo chăn định trùm kín đầu.
Giang Vi đã dậy trước nhưng không rời giường, chỉ ôm lấy cô, lặng lẽ ngắm gương mặt đang say ngủ. Lúc ngủ trông cô ngoan hơn bình thường rất nhiều, không đạp chăn, không lăn lộn, chỉ nằm im ngủ an lành trong vòng tay anh.
Đến khi anh thấy cô bé của mình khẽ co người lại như một chú rùa con, cố gắng rụt đầu vào chăn hệt như chui vào chiếc mai an toàn, dáng vẻ đáng yêu đến mức khiến người ta không nỡ rời mắt. Anh luồn tay vào trong chăn, vòng qua eo cô, nhẹ nhàng kéo cả người cô lên.
Vì động tác của anh mà đầu và vai Lư Chi lộ ra giữa không khí mát lạnh. Tối qua sau khi tắm cho Lư Chi lúc cô còn mơ màng, Giang Vi đã giúp cô mặc một chiếc váy ngủ trắng tinh. Cổ áo hơi rộng cộng thêm động tác vừa rồi khiến một khoảng da thịt trắng mịn vô tình lộ ra.
Hai người đối diện nhau, Lư Chi dễ dàng nhận thấy ánh mắt của Giang Vi đang dừng ở đâu. Mặt cô đỏ bừng, vội vàng chỉnh lại cổ áo rồi rúc đầu vào hõm cổ anh. Hơi thở ấm áp phả lên da khiến Giang Vi khẽ rùng mình.
"Anh dậy từ lúc nào vậy?" Lư Chi dụi mặt vào cổ anh, giọng khàn khàn mang theo vẻ ngái ngủ của buổi sớm.
"Trước khi em tỉnh."
Anh mỉm cười, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô.
"Buổi sáng em muốn ăn gì? Anh xuống bếp làm cho em."
"Ừm…" Lư Chi nghĩ vài giây, "Trứng ốp la ạ."
"Được."
Giang Vi xoa đầu cô rồi rời giường. Trước khi đi, anh cúi người đắp chăn lại cho cô. Vừa định rời đi liền bị cô giữ tay lại.
"Sao thế em?" Anh ngoảnh đầu nhìn cô.
"Anh lại đây đi." Cô kéo tay anh, mới kéo nhẹ một cái mà anh đã ngoan ngoãn nghiêng người sang như thể không hề có trọng lượng. Cô chỉ cần kéo nhẹ, anh liền ở ngay bên cạnh.
Cô đặt một nụ hôn lên má anh, bật cười khẽ: "Hôn chào buổi sáng."
Giang Vi nắm lấy tay cô, định cúi xuống hôn lại nhưng vừa nhích người đã bị cô đẩy ra.
"Anh xuống nấu đi! Em đói lắm rồi!"
"Ừ."
Giang Vi rửa mặt xong thì vào bếp, chuẩn bị bữa sáng cho cô gái của mình. Mà nói là bữa sáng cũng không hẳn đúng, lúc này mặt trời đã lên cao, thời gian này có lẽ gọi là bữa trưa sớm thì chính xác hơn.
Lư Chi thích ăn trứng ốp la, không thích trứng còn lòng đào, chỉ thích kiểu được ốp chín kỹ nhưng không cháy, hai mặt vàng ruộm, thơm ngon và đẹp mắt.
Cô là một "tay mơ" trong bếp, chỉ biết ăn mà không biết nấu. Tống Sơ cũng không khá hơn là bao, trứng ốp la của cô ấy thường bị cháy. Chỉ có Giang Vi nấu được hoàn hảo như thể anh đã từng làm vô số lần.
Sau khi Giang Vi xuống bếp, Lư Chi cũng dậy rửa mặt, chuẩn bị ăn sáng. Ngồi ở mép giường, cúi đầu liền thấy đôi dép được đặt ngay ngắn bên cạnh, mũi dép quay ra ngoài, đúng vị trí để cô có thể xỏ chân vào ngay khi bước xuống.
Vừa xỏ dép đứng dậy, tim cô đột nhiên nhói lên, cơ thể khẽ run. Nhưng cảm giác đó thoáng cái liền qua đi, gần như chỉ trong chớp mắt. Cô bất giác nhìn về phía tủ đầu giường, nơi cất thuốc mà ngày thường cô vẫn dùng.
Cô bước vào nhà vệ sinh rửa mặt. Trong nhà vệ sinh có một chiếc gương rất lớn, Giang Vi đã lắp thêm nó sau khi cô chuyển đến. Nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, sắc mặt cô cũng không đến mức tệ, không quá tái nhợt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!