Trường Đại học Hải Thành này nói lớn thì chẳng quá lớn, mà bảo nhỏ cũng chẳng đúng.
Vậy nên khi tình cờ gặp Giang Vi ở căng tin số 3 của trường, Lư Chi không thể nói rằng mình không bất ngờ. Trường có không ít căng tin, vậy mà lại chạm mặt ngay chỗ này, đúng là trùng hợp đến khó tin.
Nói Giang Vi theo dõi cô thì không đúng vì rõ ràng anh đến trước. Ngay khi bước vào, cô đã trông thấy anh đứng đó.
Tống Sơ vừa nhận được cuộc gọi đã vội vã đi trước, để lại mình cô vào căng tin ăn trưa. Vào tới nơi, Lư Chi đi thẳng đến quầy bán sườn rang muối mà cô vẫn thích nhất. Nhưng đúng lúc ấy, cô thấy Giang Vi đã đứng ngay phía trước mình.
Lư Chi không lên tiếng, vờ như không nhìn thấy anh. Dù sao hai người mới chỉ gặp nhau hai lần, không thân thiết nên cũng chẳng cần chào hỏi, huống hồ cô vốn không thích dây dưa với người khác. Nhưng đến khi thấy suất sườn rang muối cuối cùng bị Giang Vi mua mất, cô bỗng thấy sốt ruột.
Đó là suất cuối cùng đấy!
Mấy ngày nay cô chưa có một bữa cơm tử tế, hôm nay bước chân ra khỏi ký túc xá là vì món sườn rang muối này thôi.
Dường như Giang Vi cảm nhận được sự thay đổi trong cảm xúc của người phía sau, anh khẽ cười thầm như thể mọi chuyện đều nằm trong dự đoán. Anh biết cô nhất định sẽ đến căng tin số 3 để ăn sườn rang muối.
Với Lư Chi, đây có thể là lần đầu quen biết, nhưng với Giang Vi, chẳng ai hiểu rõ cô hơn anh.
Anh đến đây cũng chỉ thử vận may vì biết cô thích món này, mà căng tin số 3 lại gần trạm nhận hàng chuyển phát nhất, khả năng cao cô sẽ chọn chỗ này để ăn.
Không ngờ lại thật sự gặp được.
Ngay từ lúc đứng xếp hàng, Giang Vi đã lặng lẽ nhìn ra cửa, trông thấy cô bước vào, anh đã biết chắc cô sẽ đi thẳng đến quầy sườn yêu thích.
Quả nhiên hệt như anh nghĩ.
Anh vờ như không thấy cô.
Đến khi quầy chỉ còn lại một suất sườn rang muối duy nhất, Giang Vi cảm nhận được luồng oán khí ngùn ngụt tỏa ra từ phía sau, anh không nhịn được nữa, trên tay bưng suất ăn đã mua xong, khẽ quay đầu lại.
Lư Chi vốn đang trợn trừng mắt, ánh nhìn đầy sát khí nhưng khi thấy Giang Vi quay lại đột ngột như thế, cô nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản, thậm chí còn hơi ngượng ngùng.
"Trùng hợp ghê."
Cô giơ bàn tay có bộ móng dài được chăm chút kỹ lưỡng, năm ngón khẽ cong lại như móng mèo con, vẫy vẫy chào anh.
"Ừ, trùng hợp thật." Giang Vi khẽ cười.
Lư Chi chỉ ngón trỏ vào suất sườn rang muối trong tay anh, dường như vẫn chưa từ bỏ hy vọng.
"Cậu cũng thích món này à?"
"Ừ, khá thích đấy." Giang Vi đáp.
Thế là xong, bao nhiêu hy vọng vừa le lói trong cô lập tức tan thành mây khói. Hôm nay cô không được ăn sườn rang muối rồi. Với cái tính của cô nàng thì không biết đến bao giờ cô mới chịu xuống căng tin thêm lần nữa.
Thôi vậy.
Lư Chi đầy uất ức và tiếc nuối. Hôm nay không được ăn món yêu thích chắc cô sẽ buồn bã đến mấy ngày mất.
Đã không ăn được thì thôi, đi mua bát bún ốc vậy.
Cô chậm rãi xoay người rồi đi về phía quầy bán bún ốc.
Giang Vi vẫn dõi mắt nhìn theo bóng lưng cô.
Đợi đến khi cô mua xong, tìm được chỗ ngồi, anh mới bưng khay sườn rang muối bước tới ngồi xuống đối diện.
Lư Chi chẳng thèm đoái hoài đến anh, chỉ cúi đầu ăn bún ốc của mình. Dù bún ốc cũng ngon nhưng hôm nay cô chỉ muốn ăn sườn rang muối, thành thử lòng chẳng vui nổi khi không được như ý muốn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!