Hôn lễ được tổ chức tại một khách sạn sân vườn ở Hải Thành và được tổ chức ngoài trời vì Lư Chi vốn không thích những buổi lễ tổ chức trong sảnh lớn với ánh đèn sặc sỡ và không gian kín bưng dễ khiến người ta thấy ngột ngạt. Cô yêu trời xanh mây trắng, yêu sự giản dị và ấm áp của thiên nhiên.
Hôn lễ chỉ có một lần trong đời nên cô muốn nó mang dáng vẻ mà mình yêu thích, và Giang Vi luôn sẵn lòng chiều theo mọi điều cô muốn.
Đó là một buổi lễ nhỏ không đông khách mời, chỉ có vài người thân của Giang Vi và những người bạn thân thiết của cả hai.
Trừ địa điểm và chiếc váy cưới do Lư Chi đích thân chọn, tất cả những khâu còn lại đều do một tay Giang Vi chuẩn bị. Cũng vì thế mà Cố Thịnh tất bật như con quay để giúp đỡ Giang Vi. May mắn là lễ cưới của Lư Chi và Giang Vi đã giản lược những nghi thức truyền thống rườm rà như đón dâu cũng không có các lễ tiết dài dòng khác, giúp anh ta đỡ không ít vất vả. Với tư cách là người lên kế hoạch kiêm phù rể, Cố Thịnh cảm thấy bản thân đã hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc.
Hôm ấy, nắng vàng rực rỡ trải khắp bầu trời. Là một buổi trưa mà Lư Chi yêu thích, nắng tràn xuống mọi góc của khu vườn.
Nơi cử hành hôn lễ được bao phủ bởi những điều cô yêu, ở đó có hoa hướng dương rực rỡ, có dải ruy băng trắng tinh khôi, có chùm bóng bay bồng bềnh trong gió và cổng vòm kết bằng hoa tươi. Mọi ngóc ngách, mọi chi tiết nhỏ bé đều là những điều cô yêu thích.
Lư Chi khoác lên mình chiếc váy cưới mà cô ưng ý, ngồi trong phòng nghỉ, nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương. Gương mặt được trang điểm khéo léo, mái tóc búi cao thanh nhã, phủ tấm mạng voan trắng mỏng.
Cô không đeo vòng cổ hay khuyên tai cầu kỳ, chỉ có một chiếc nơ lụa mỏng xinh xắn nơi d** tai, khéo léo phối cùng chiếc nơ cài ở tay váy.
Tống Sơ đứng sau lưng cô, lặng lẽ nhìn cô bạn thân trong gương.
"Cậu còn nhớ hồi nhỏ bọn mình chơi trò gia đình không? Chớp mắt một cái, cậu đã đi lấy chồng thật rồi. Đúng là không thể tin nổi. Thời gian trôi nhanh quá."
"Những lời này ở lễ cưới người khác thường là mẹ cô dâu nói đấy." Lư Chi bật cười trêu chọc.
"Bao nhiêu năm nay, trông thì là chị em thân thiết, chứ thật ra tớ chẳng khác gì mẹ cậu đâu." Tống Sơ đùa lại.
Lư Chi giờ đã trưởng thành, không còn là cô bé năm nào bật khóc khi ai đó nhắc đến bố mẹ nữa. Cô đã học cách buông bỏ, học cách đối mặt. Những điều từng né tránh không dám nói nay cũng có thể nhẹ nhàng nói ra mà không còn nặng lòng.
Hai người còn chưa kịp trò chuyện thêm thì cửa phòng nghỉ đã bị đẩy ra.
"Đến giờ làm lễ rồi, cô dâu có thể ra ngoài được rồi."
Lư Chi đứng dậy, chiếc váy cưới nhẹ đến mức chẳng cần ai nâng đỡ phía sau.
Tống Sơ đi cạnh cô, tụt lại vài bước. "Làm phù dâu như tớ đúng là nhàn thật, không phải làm gì hết, đến váy cũng không cần xách."
"Cậu không cần làm gì cả, chỉ cần ở cạnh tớ thôi."
Nghe câu nói ấy của Lư Chi, bước chân của Tống Sơ khựng lại. Rõ ràng chỉ cách nhau vài bước, vậy mà vì một thoáng dừng chân, khoảng cách ấy bỗng trở nên xa vời.
Cô ấy nhìn bóng lưng gầy gò của Lư Chi, bỗng thấy sống mũi cay xè, vành mắt hoe đỏ, vội vàng bước nhanh đuổi theo.
Phải rồi, trong lễ cưới hôm nay, có mấy ai thật sự là người thân của Lư Chi? Những người gọi là ruột thịt chẳng một ai xuất hiện. Bên cạnh Lư Chi chỉ có mình Tống Sơ. Cô ấy là người nhà duy nhất của Lư Chi, thế nên Lư Chi cần cô ấy ở bên cạnh.
Tình bạn từ thuở nhỏ chính là thứ mang lại cảm giác an toàn nhất vào những thời khắc quan trọng.
Trên lễ đường, bản nhạc vang lên là bài hát "How Long Will I Love You" mà Lư Chi yêu thích.
"Tình yêu anh dành cho em sẽ kéo dài bao lâu?
Chỉ cần bầu trời vẫn còn những vì sao lấp lánh.
Nếu cuộc đời anh có thể bất diệt,
Thì tình yêu ấy cũng sẽ không bao giờ phai nhạt.
Chỉ cần bốn mùa còn tiếp nối,
Thì trái tim này vẫn luôn hướng về em.
Em và anh sẽ bên nhau bao lâu?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!