Chương 47: (Vô Đề)

"Chi Chi, cậu thấy cái này thế nào?"

Tống Sơ đưa điện thoại tới trước mặt Lư Chi, khẽ lắc ra hiệu cho cô nhìn vào màn hình.

"Không thích." Lư Chi chỉ liếc mắt một cái rồi lập tức gạt đi.

"Á! Cậu khó tính quá đấy!"

Tống Sơ ngửa đầu ngã ra xô pha, bất lực r*n r*, nghiêng đầu nhìn sang cô bạn đang ngồi cạnh. Lư Chi mặc một chiếc váy ngủ dài tay màu trắng, tà váy buông xuống tận mắt cá chân. Cô nửa nằm trên xô pha, mái tóc mềm mại thả lơi xuống vai, hai gò má phơn phớt hồng, làn da cũng hồng hào trở lại, trông có vẻ đã khỏe hơn nhiều. Quả nhiên có người yêu thương ở bên quan tâm chăm sóc vẫn tốt hơn là cô đơn một mình.

Ánh nắng ngoài cửa sổ tràn vào căn phòng, chiếu lên chiếc nhẫn trên tay cô làm lớp kim loại ánh lên những tia lấp lánh.

Không phải Tống Sơ chưa từng thấy những chiếc nhẫn cưới hàng hiệu đắt đỏ, hoặc những chiếc nhẫn đính kim cương sáng loáng khiến người ta hoa mắt. Nhưng lúc này đây, nhìn chiếc nhẫn nhỏ nhắn nằm yên lặng trên tay Lư Chi, Tống Sơ thực lòng cảm thấy mừng thay cho cô bạn. Bởi tình yêu vốn không thể cân đo đong đếm bằng kích cỡ viên kim cương.

"Giang Vi đúng là rất tốt với cậu."

Tống Sơ buột miệng cảm thán.

Lư Chi nghiêng đầu nhìn cô ấy, trong mắt là nụ cười dịu dàng như có ánh sáng vụn vỡ lấp lánh nơi đáy mắt.

"Dù không phải chiếc nhẫn kim cương cỡ lớn, nhưng cái khẩu hiệu "cả đời chỉ yêu một người" ấy với những cô gái bé nhỏ mãi mãi là điều chẳng thể cưỡng lại."

"Lúc cậu ấy đi mua còn gọi video cho Cố Thịnh, nhờ cậu ta chọn giúp nữa đấy."

"Cậu biết không, lúc đó bọn tớ mới vừa đặt chân đến Tây Tạng, Cố Thịnh bị phản ứng độ cao nghiêm trọng, vừa thở oxy vừa cầm điện thoại gọi video."

"Chốt lại một câu, Giang Vi rất ổn đấy."

Lư Chi bật cười khẽ.

"Lần đầu tiên nghe cậu khen anh ấy như thế đấy."

"Thế bình thường tớ nói gì nào?"

Tống Sơ cảm thấy từ trước tới giờ bản thân vẫn luôn đánh giá Giang Vi không tệ.

Lư Chi nửa tựa vào xô pha, nghĩ ngợi một lát.

"Ừm…"

Những cụm từ nối nhau hiện lên trong đầu, cuối cùng cô chỉ lười biếng nhả ra hai chữ:

"Khinh khỉnh."

"Chẳng phải tớ sợ cậu bị lừa à… Sau lại thấy cậu ấy cũng không tồi."

Tống Sơ cười khan hai tiếng rồi chợt thấy có gì đó sai sai. Cô ấy quay ngoắt sang nhìn bạn: "Cậu đang bênh người đàn ông của mình đấy à?"

Lúc này Lư Chi mới nhận ra.

"Quả nhiên là thấy sắc quên bạn! Uổng công hai đứa mình bao năm thân thiết như chị em!" Tống Sơ giận đến nỗi đấm thùm thụp lên đệm ghế.

"Đâu có!" Lư Chi cười khúc khích rồi nhào tới ôm chầm lấy cô bạn thân.

Lúc này ngoài trời đang nắng đẹp, có người yêu bên cạnh, bạn thân kề bên, mọi thứ tựa như một bức tranh hoàn hảo.

"Hầy, Giang Vi và Cố Thịnh khi nào mới về vậy?" Nhìn đồng hồ cũng không còn sớm.

"Sắp rồi đó, chẳng phải hai người họ chỉ học một tiết chiều thôi sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!