Năm 2019 trôi vụt qua, năm ba vừa kết thúc trong chớp mắt rồi chẳng mấy chốc, năm tư cũng đã bắt đầu.
Năm học cuối cùng ấy, cuộc sống của Lư Chi không hề êm đềm. Có lẽ sóng gió, gập ghềnh là những từ chính xác nhất để hình dung. Nhưng may mắn thay, người cô yêu và những người bạn thân thiết vẫn luôn kề bên. Với cô, như vậy đã là đủ tốt rồi.
Bệnh tim vẫn luôn là một vấn đề nan giải. Với bệnh nhân bị thông liên thất, nếu mức độ tổn thương nhỏ thì rủi ro cũng thấp hơn. Nhưng tình trạng của Lư Chi lại được xếp vào mức trung bình, khoảng 8mm.
Trước đây cô từng phẫu thuật nhưng kết quả không như mong đợi. Điều trị bảo tồn thì khả năng hồi phục rất thấp, vậy nên nhập viện điều trị là lựa chọn tốt nhất dành cho cô.
Lư Chi nhập viện vào ngày 7 tháng Mười một, đúng tiết Lập Đông. Tháng Mười một không có nhiều ngày đặc biệt, cô đã phải cân nhắc rất lâu mới chọn được một ngày ưng ý để nhập viện.
Về lý do chọn đúng ngày hôm đó, Lư Chi chỉ nói đơn giản: "Kiểu gì cũng phải nhập viện thì cứ chọn một ngày đẹp, giống như người ta chọn ngày lành tháng tốt để kết hôn vậy. Chẳng khác gì cả."
Không ai phản bác lời cô. Tống Sơ không ý kiến, Giang Vi lại càng không. Còn Cố Thịnh thì giữ thái độ trung lập.
Trước đó, Lư Chi đã làm xong thủ tục bảo lưu kết quả học tập. Ban đầu cô không định làm, bởi đối với cô có tốt nghiệp hay không cũng chẳng còn quan trọng. Dù có tốt nghiệp đi nữa thì cô cũng chỉ sống cho vui, chẳng thể nào đi làm được. Với thể trạng thế này e là chẳng gánh nổi bất cứ công việc nào.
Nhưng vì Tống Sơ kiên quyết yêu cầu nên cô cũng thuận theo.
Ngày Lư Chi chính thức nhập viện, Cố Thịnh nhận ra một điều: Tống Sơ và Giang Vi dường như đều rất quen thuộc với thủ tục nhập viện của cô.
Tống Sơ thì dễ hiểu vì cô ấy lớn lên cùng Lư Chi, đã đồng hành bao nhiêu năm trời. Nhưng Giang Vi thì sao? Tại sao anh cũng tường tận như vậy?
Trước đây Cố Thịnh không biết Lư Chi mắc bệnh. Anh ta từng mong người bạn thân của mình có thể ở bên người con gái mà cậu ấy hết lòng yêu thương. Nhưng khi biết được tình trạng của cô, trong lòng anh ta không khỏi dấy lên một nỗi lo lắng liệu họ có thực sự phù hợp?
Hai người kia cũng yêu nhau đấy, rất sâu đậm là đằng khác. Nhưng anh ta luôn có cảm giác họ sẽ không thể đi đến tận cùng. Thế nhưng với tư cách một người bạn, anh ta có thể nói gì? Nhiều nhất cũng chỉ khuyên Giang Vi suy nghĩ thật kỹ, hoặc… buông tay.
Nhưng liệu Giang Vi sẽ nghe sao? Chắc chắn là không.
Vì đây là chuyện giữa hai người họ. Tình cảm cũng là chuyện riêng của họ. Người ngoài không thể xen vào.
Lúc này Cố Thịnh chỉ còn biết cầu mong Lư Chi có thể hồi phục. Chỉ cần vậy thôi đã là quá tốt rồi.
Ánh mắt anh ta vô tình lướt qua Lư Chi đang đứng không xa, gương mặt cô không có biểu cảm gì khác thường, thậm chí còn khẽ mỉm cười. Bất chợt, một nỗi bi thương cuộn trào trong lòng Cố Thịnh.
Anh ta từng xem những bộ phim bi kịch, nhưng tất cả vẫn chỉ là câu chuyện trên màn ảnh, chưa từng thật sự xảy ra xung quanh mình. Mãi đến giờ phút này, anh ta mới thật sự cảm nhận được một cơn buốt giá đang chầm chậm lan ra từ xương tủy.
Vì Lư Chi, cũng vì Giang Vi. Vì những người bạn thân thiết nhất của anh ta.
Nếu Lư Chi không bệnh tật thì có lẽ họ chính là cặp đôi hoàn hảo nhất mà Cố Thịnh từng biết.
Phòng bệnh của Lư Chi là phòng đơn. Trong phòng có một ô cửa sổ rất lớn hướng ra phía Bắc, từ đó có thể nhìn thấy biển với những con sóng cuồn cuộn, những con tàu lênh đênh và cả những người thong thả dạo bước trên bờ cát.
Mỗi sớm mai, chỉ cần đứng ở khung cửa sổ ấy là có thể thấy mặt trời từ từ nhô lên khỏi đường chân trời, ánh sáng như tràn ngập khắp không gian.
Ngay từ đầu, Lư Chi đã chọn điều trị tại bệnh viện này, không phải vì lý do gì đặc biệt mà chỉ đơn giản vì nơi đây nằm sát biển, có thể nhìn thấy sóng nước mênh mang. Thậm chí không cần ra ngoài đi dạo, chỉ cần đứng bên khung cửa sổ, ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài cũng đã đủ khiến tâm hồn nhẹ nhõm.
Bệnh tật vốn đã là một điều quá đỗi đau đớn, cô chỉ mong được chữa trị trong một nơi khiến lòng mình dễ chịu hơn đôi chút.
Lư Chi vốn là khách quen của bệnh viện này, trong khoa gần như ai cũng biết cô. Kể từ khi nhập viện, ngày nào cũng có bác sĩ ghé thăm, chuyện trò đôi ba câu.
Tình trạng của cô không đến mức phải nằm liệt giường, mọi sinh hoạt đều có thể tự lo nên cũng không cần ai chăm sóc. Thế nhưng gần như ngày nào Giang Vi cũng có mặt tại bệnh viện, xoay vòng giữa giảng đường và phòng bệnh.
Cô muốn ăn gì, anh đều tìm cách mua về cho bằng được.
Lư Chi cũng từng bảo với anh rằng không cần phải quá lo lắng, cuộc sống vẫn đang tiếp tục, mỗi người đều nên làm việc của mình, ai làm gì thì cứ làm nấy.
Nhưng lần đó Giang Vi lại không nghe lời cô.
Lúc này anh không bận rộn, anh đã được giữ lại trường để học thạc sĩ, không còn áp lực học hành như những người khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!