"Đệt đệt đệt, lên đi!"
"Làm gì thế hả!"
"Chờ chút chờ chút!"
"Đỡ bên này giúp tao cái!"
"Tao không qua được, bên kia bắn ác quá!"
Trong phòng ký túc có bốn người thì ba người đang quây lại chơi PUBG.
Tiếng súng, tiếng hò hét, tiếng gào rú của đám Cố Thịnh vang dội khắp căn phòng, ầm ĩ cả lên.
Lúc này Giang Vi đang cầm điện thoại chuẩn bị ra ngoài.
Cố Thịnh vừa bị hạ gục trong game liếc mắt thấy Giang Vi đang khoác áo đứng dậy đi về phía cửa.
"Này, lão Giang, ông đi đâu đấy?"
Giang Vi quay đầu nhìn Cố Thịnh đang ngồi uể oải trên ghế.
"Đi dạo thôi, trong phòng ồn quá."
"Thế tiện thể lấy giúp tôi cái đơn hàng nhé, lát nữa tôi gửi mã nhận cho."
Cố Thịnh chẳng hề khách sáo với Giang Vi. Vừa hay anh ta đang chơi game không rảnh đi lấy, mà Giang Vi cũng định ra ngoài nên tranh thủ nhờ luôn.
Đến lúc Giang Vi đóng cửa đi rồi, Cố Thịnh cũng chẳng nghe thấy anh trả lời có giúp mình hay không. Nhưng chỉ cần Cố Thịnh lên tiếng thì thể nào Giang Vi cũng giúp thôi. Nghĩ vậy, Cố Thịnh lại tiếp tục cắm đầu vào trận đấu mới.
Ra khỏi ký túc xá, Giang Vi cứ cầm điện thoại đi dạo loanh quanh trong khuôn viên trường. Dù anh biết rõ phòng ký túc của cô ở đâu, biết ngành học, biết cả lịch học nhưng vẫn chẳng dám đến gần. Với anh, đó là nỗi nhớ chất chồng qua năm tháng, nhưng với cô lại không giống vậy. Trong mắt cô, anh vẫn chỉ là một người xa lạ.
Chẳng biết từ khi nào, Giang Vi đã đứng trước cổng học viện Luật. Lư Chi là sinh viên viện này.
Giang Vi vốn chẳng nghĩ hôm nay có thể gặp được cô nhưng đôi chân cứ thế vô thức đưa anh đến nơi này, như một thói quen ăn sâu vào tiềm thức.
Cổng học viện vẫn hệt như trong ký ức. Bức tượng biểu trưng cho sự nghiêm minh và công chính của ngành pháp lý vẫn đứng sừng sững, xung quanh là những mảng xanh tươi tốt, tràn đầy sức sống.
Biết rõ có thể sẽ chẳng gặp được cô nhưng Giang Vi vẫn đến. Anh đứng lặng thinh, ánh mắt mơ màng dõi về phía cổng học viện như đang đắm chìm trong những ký ức xa xôi. Một thoáng ngẩn ngơ trôi qua, anh chợt bừng tỉnh. Vốn định quay người rời đi nhưng mới đi được vài bước thì phía sau bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc. Giang Vi lập tức quay đầu lại, không phải Lư Chi mà là bạn cô, Tống Sơ.
Tống Sơ đang cầm vài tập tài liệu, vừa đi vừa nói chuyện điện thoại, dường như không chú ý đến sự hiện diện của anh bên đường, cứ thế cúi đầu bước thẳng qua.
"Rồi rồi, biết rồi, tớ lấy tài liệu giúp cậu rồi."
"Không phải tớ muốn trách cậu đâu, nhưng cậu đúng là lười quá mức rồi đấy. Tài liệu cũng bắt tớ lấy hộ. Tớ là sinh viên bên viện Y mà suốt ngày phải chạy sang viện Luật giúp cậu."
"Cứ thế này thì thầy cô bên viện cậu nhớ mặt tớ luôn mất."
Tống Sơ đang giúp Lư Chi lấy tài liệu. Chiều nay Lư Chi không có tiết, ngủ nướng trong ký túc đến độ choáng váng đầu óc, quên béng mất chuyện phải đi lấy tài liệu. May mà Tống Sơ có tiết học buổi chiều nên tiện đường đi lấy giúp.
"À đúng rồi, thầy dạy cậu bảo tớ nhắn lại là số lần trốn học của cậu đã đạt giới hạn rồi đấy. Lần sau mà không lên lớp nữa thì xác định bị trượt thẳng luôn nhé."
"Biết là cậu lười đi học, nhưng dù gì cũng phải cố lấy được cái bằng tốt nghiệp chứ."
Tống Sơ đúng kiểu giận mà chẳng biết trút vào đâu, bất lực hết sức với cô bạn của mình.
Cùng lúc đó ở đầu dây bên kia, Lư Chi vừa lò dò ra khỏi ký túc. Cô mặc một chiếc áo phông đen rộng thùng thình, bên ngoài là quần yếm denim xanh đậm kiểu cổ điển, chân mang đôi Vans slip
-on caro đen trắng. Tóc búi củ tỏi lộn xộn. Trông cô cứ ngơ ngác mơ màng như chưa tỉnh ngủ. Một tay cầm điện thoại nói chuyện với Tống Sơ, tay còn lại dụi mắt, khẽ lẩm bẩm:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!