Chương 39: (Vô Đề)

Sau Tết, bệnh tình của Lư Chi lại tái phát. Tuy chưa đến mức nghiêm trọng phải nhập viện nhưng cô vẫn phải lui tới bệnh viện thường xuyên. Từ khi Giang Vi biết rõ tình trạng sức khỏe của cô, người đồng hành cùng cô mỗi lần đi khám liền đổi từ Tống Sơ sang anh.

Bệnh viện sau Tết không còn đông đúc như trước, bớt hẳn cảnh người ra kẻ vào tấp nập nhưng vẫn chẳng thể gọi là vắng vẻ.

Lư Chi khoác một chiếc áo lông cừu màu nâu sẫm dài ngang đùi, hai tay giấu kín trong túi áo, đứng dưới gốc cây to trong vườn bệnh viện, thỉnh thoảng lại nhón chân giậm nhẹ để xua đi cái lạnh.

Mặc dù đã vào đầu xuân, cây cối vẫn chưa kịp đâm chồi, cành cây trơ trụi tiêu điều. Gió lạnh rít qua, luồn vào cổ áo của Lư Chi, len lỏi vào trong từng chút một khiến cô bất giác rùng mình.

Chiếc điện thoại trong túi khẽ rung, Lư Chi rụt tay lại, lấy điện thoại ra.

"Có chuyện gì à?" Cô vừa nghe máy vừa ngẩng đầu nhìn về phía cổng bệnh viện, tay còn lại cố rụt sâu vào ống tay áo để tránh rét.

"Hôm nay cậu phải đến bệnh viện đúng không?" Giọng nói của Tống Sơ vang lên từ đầu dây bên kia.

"Ừ, tớ đến rồi."

"Cậu đến rồi á?" Tống Sơ nghe thấy tiếng gió thổi qua điện thoại xen lẫn cả tiếng còi xe cấp cứu vang lên không ngừng.

"Ừ."

"Sao không gọi tớ đi cùng?" Giọng cô ấy lộ rõ vẻ giận dỗi.

"Giang Vi đưa tớ đi." Cô đâu có đi một mình, cô có anh ở bên mà.

Nghe vậy, Tống Sơ mới yên tâm. Nghĩ lại cũng đúng, sao Lư Chi có thể đi một mình được chứ.

"Thế nhé, mai rảnh thì đi ăn một bữa đi. Lâu lắm rồi chưa tụ tập."

"Được."

Lư Chi vừa cúp máy thì trông thấy bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở cổng bệnh viện.

Người đó khoác áo choàng dài màu đen, tay cầm một cốc trà sữa và một túi hạt dẻ rang đường.

Vừa trông thấy Giang Vi, Lư Chi đã không thể chờ đợi thêm mà chạy vội tới, chưa kịp để anh nói câu nào đã nhào ngay vào lòng anh, úp mặt vào cổ áo anh như con thú nhỏ, cứ thế rúc mãi vào chẳng muốn rời.

"Người yêu ơi…" Giọng cô nhỏ xíu, vùi trong cổ áo anh nghe nghèn nghẹn.

"Ừ anh đây." Anh cúi đầu, nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của cô.

"Có phải em quá nhõng nhẽo không?"

"Lạnh thế này còn bắt anh đi mua trà sữa với hạt dẻ rang nữa."

Lư Chi cũng tự biết dạo gần đây mình hơi trẻ con, chuyện gì cũng sai anh làm.

"Không phải điều hiển nhiên sao? Em là người yêu của anh mà." Giang Vi bật cười dịu dàng.

Tiếng cười trầm thấp nơi lồng ngực truyền qua lớp áo khẽ len lỏi vào tai Lư Chi.

"Vậy tức là em được chiều đến sinh hư rồi đúng không?" Cô cười khúc khích.

"Tự anh chiều em, anh cam tâm tình nguyện."

Bệnh viện hôm nay không đông người, lại thêm việc đã đặt lịch từ trước nên hai người gần như không phải chờ đợi.

Sau một loạt kiểm tra đơn giản, Giang Vi vẫn luôn ở bên cô không rời nửa bước.

Tình trạng sức khỏe của cô không có gì thay đổi. Bác sĩ chỉ nhắc lại vài điều quen thuộc và kê đơn thuốc như mọi lần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!