Chiều hôm ấy, hiếm khi cả bốn người đều rảnh nên cùng rủ nhau đi ăn.
Họ chọn một bàn cạnh cửa sổ trong căng tin số ba của trường. Lư Chi rất thích căng tin này nên họ thường xuyên đến đây dùng bữa. Hình ảnh bốn người tụ tập trong căng tin này đã trở nên quá quen thuộc với nhiều người.
Trời ngả dần về chiều, sắc trời cũng chuyển sang gam màu tối. Ở cuối đường chân trời, ánh hoàng hôn rực cháy như lửa, nhuộm đỏ cả bầu trời như thể một trận hỏa hoạn đang bốc cháy dữ dội.
Trong ánh chiều rực rỡ ấy, Tống Sơ ngồi tựa lưng vào ghế, mái tóc dài buộc hờ phía sau. Cô ấy cầm điện thoại, không rõ đang xem gì, thỉnh thoảng lại khẽ chạm tay vào màn hình. Một chân vắt chéo, chân còn lại khẽ đung đưa theo nhịp vô định.
Cố Thịnh đi cùng cô ấy thì ngồi ở bên cạnh, trông chẳng khác nào đàn em ngoan ngoãn, ngồi im thin thít. Tống Sơ nóng tính nên anh ta chẳng dám hó hé liên thiên vì sợ ăn đòn.
Thời gian dần trôi, Cố Thịnh không nén được cơn tò mò bèn rón rén dịch ghế lại gần, nghiêng người muốn liếc trộm màn hình điện thoại của Tống Sơ.
Còn chưa kịp nhìn rõ, ghế của Cố Thịnh đã bị ai kia đá mạnh một cú, lực lớn đến mức tiếng ma sát rít lên chói tai vang vọng khắp căng tin.
Cố Thịnh đang nghiêng người xem điện thoại, không hề đề phòng bị cú đá làm mất đà suýt nữa ngã nhào. May mà anh ta phản xạ kịp, lùi chân giữ thăng bằng, nếu không thì giờ này đã ngã lăn ra đất rồi.
Ngồi vững lại, anh ta mới thấy Tống Sơ khoanh tay bên cạnh, ánh mắt lạnh lùng nhưng vẫn chưa đến mức giận thật.
"Cậu làm gì thế?"
"Có làm gì đâu, chỉ tò mò xem cậu đang chăm chú nhìn gì thôi mà." Cố Thịnh cười gượng, dáng vẻ như một tên lính hầu, lập tức xích lại gần.
Tống Sơ giơ tay ra, ngón cái và ngón trỏ dựng thẳng, ba ngón còn lại cuộn tròn, nheo mắt làm bộ như đang nhắm bắn rồi khẽ hất hàm, ra hiệu cho Cố Thịnh ngồi về phía đối diện.
Trước mặt cô ấy, Cố Thịnh chỉ có thể "ngậm bồ hòn làm ngọt", hai tay giơ cao tỏ ý đầu hàng, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế đối diện. Thấy Cố Thịnh đã yên vị, Tống Sơ mới gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
Lư Chi ngủ trưa quên cả giờ giấc, lúc tỉnh dậy thì vội vàng chạy xuống dưới. Vừa ra đến cửa, cô đã trông thấy Giang Vi đang đứng đợi bên ngoài ký túc. Ngay lập tức, Lư Chi như chiếc xe mất phanh lao thẳng vào lòng anh.
Cú va hơi mạnh khiến anh vô thức lùi lại một bước mới có thể đứng vững, vòng tay đón lấy cô gái nhỏ đang nhào vào lòng mình.
Cúi đầu nhìn, anh thấy mái tóc cô rối bù, chắc hẳn vừa ngủ dậy chưa kịp chải. Anh bật cười khẽ, dịu dàng đưa tay vuốt lại cho cô.
Anh nghe thấy tiếng cô vang lên, giọng nghèn nghẹn nơi ngực anh: "Giang Vi ơi, em ngủ quên mất. Anh đợi có lâu không?"
"Anh mới tới thôi." Giang Vi dịu dàng an ủi, tay xoa đỉnh đầu cô như dỗ dành một chú mèo con.
"Đi thôi, hai người kia đang đợi mình đấy."
"Dạ." Lư Chi khoác tay anh, bước chân khẽ khàng, lòng ngập tràn hân hoan.
Đi được vài bước, Giang Vi bỗng dừng lại.
"Sao thế ạ?" Lư Chi nghi hoặc ngẩng lên nhìn anh.
Giang Vi không trả lời, nhưng khi cô nhìn thấy động tác của anh thì lập tức hiểu ra.
Dây giày của cô bị tuột.
Dưới tán cây xanh rợp bóng trước ký túc xá số 8, Lư Chi đứng yên tại chỗ, cúi đầu nhìn Giang Vi nửa quỳ trên đất, anh đang buộc lại dây giày cho cô.
Ngón tay anh thon dài trắng trẻo, từng đường gân tay nổi rõ… Lư Chi thầm nghĩ, đôi tay như vậy lẽ ra nên đặt trên những phím đàn piano mới đúng, vậy mà giờ đây lại đang cúi đầu buộc dây giày cho cô dưới bóng cây dịu mát.
Mặt cô đột nhiên nóng ran. Cô vốn không phải kiểu người dễ đỏ mặt, nhưng lúc này tai và cổ đã ửng đỏ từ khi nào.
"Anh… anh đứng dậy đi… nhiều người đang nhìn đấy…"
Giờ là lúc tan học, đám sinh viên đi lên đi xuống, đi ăn đi về đông như mắc cửi.
Chỉ cần đi ngang qua ký túc xá số 8 là có thể nhìn thấy Giang Vi nửa quỳ dưới đất, buộc dây giày cho Lư Chi. Ánh hoàng hôn phủ lên hai người họ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!