Chương 31: (Vô Đề)

Sáng hôm sau, Lư Chi được chuông báo thức đánh thức đúng giờ. Chiếc điện thoại giấu dưới gối cứ rung lên không ngớt, kèm theo âm thanh ầm ĩ đinh tai nhức óc khiến cô đang say giấc cũng đành giật mình tỉnh dậy. Đây là lần đầu tiên cô dậy sớm đến thế. Tâm trí vẫn còn mơ màng, ý thức chưa kịp hoàn toàn tỉnh táo. Cô lồm cồm bò dậy với mái tóc rối như ổ gà, uể oải chống khuỷu tay xuống giường.

Vừa mới ngồi dậy đã muốn nằm xuống ngủ tiếp nhưng nghĩ đến lời hẹn với Giang Vi, cô đành gắng gượng lết mình ra khỏi giường. Cảm giác thiếu ngủ thật sự rất khổ sở.

Tiếng động do Lư Chi gây ra khi dậy đã khiến cả phòng ký túc xá đồng loạt quay lại nhìn cô. Ai nấy đều sững sờ, không nói nên lời khi thấy cô nàng đang lần mò bước xuống giường.

Lư Chi chưa từng dậy vào giờ này, bỗng nay lại dậy sớm đột xuất khiến cả đám bạn cùng phòng sửng sốt: "Lư Chi, sao nay lại dậy sớm thế?"

"Đi học." Lư Chi rầu rĩ đáp lại, giọng khàn như mắc nghẹn trong cổ họng.

Vừa xuống giường, cô đã xỏ ngay đôi dép lê rồi lững thững đi rửa mặt.

Lư Chi vừa chậm chạp đánh răng vừa nhìn mình trong gương. Đôi mắt nheo lại, chỉ mở được phân nửa. Tóc tai bù xù được buộc tạm ra sau gáy, bộ đồ ngủ lùng thùng nhăn nhúm. Sắc mặt cô nhợt nhạt trắng bệch cả ra.

Cô giơ tay ra sức chà xát hai bên má cố tạo chút sắc hồng trên khuôn mặt nhưng chẳng ích gì, đành tự nhủ lát nữa trang điểm sẽ thoa thêm ít má hồng để che đi phần nào.

Một cơn bực bội thoáng lướt qua lòng. Cô thật sự rất buồn ngủ. Biết thế này thì hôm qua đã chẳng xốc nổi vội vàng đồng ý với Giang Vi, rõ ràng lúc ấy cô bị mấy lời ngon ngọt của anh dụ dỗ đến mức mê muội mất rồi.

Nhưng giờ đã dậy rồi, thôi thì cứ đi học vậy.

Sáng sớm hôm đó, khi đám sinh viên đại học Hải Thành còn đang lục tục ăn sáng, thậm chí có người vẫn còn ôm mộng đẹp chưa tỉnh thì trên diễn đàn trường bỗng xuất hiện một bài viết:

Dưới ký túc xá nữ bất ngờ xuất hiện nam thần viện Toán!

Kèm theo là một bức ảnh chứng minh.

Trong ảnh chụp Giang Vi xách một cái túi giấy, đứng dưới tán cây trước khu ký túc xá nữ.

"Đọc là biết chủ thớt không ở ký túc xá số 8 rồi. Nếu ở đó thì đã quá quen với chuyện này, chẳng có gì phải ngạc nhiên đến thế."

"Chuyện này quá là bình thường luôn ấy. Tôi nhìn phát chán rồi, vậy mà vẫn có người đăng bài."

"Há há há, bạn bên trên nói đúng quá."

"Ngày nào Giang Vi chả đứng dưới ký túc xá số 8, toàn đến đưa đồ cho chị Lư Chi đấy."

"Bình thường trưa mới tới, thế mà nay đã tới từ sáng sớm, chắc là nay chị ấy dậy sớm."

"Úi chà, bác còn thuộc lòng cả thời gian biểu cơ à. Đỉnh đấy!"

"Quá khen quá khen, cũng vì Giang Vi đều như vắt tranh nên tôi mới nắm được quy luật ấy chứ."

"Anh ấy tốt với đàn chị ghê, ngày nào cũng đến, ghen tị quá đi mất!"

"Không cần ghen đâu, nếu bà có gương mặt xinh như hoa của đàn chị thì bà cũng sẽ được như thế thôi."

Người từ ký túc xá số 8 không ngừng đổ ra ngoài, người cầm sách, người đeo cặp, người ung dung thả bước, người vội vàng hấp tấp. Nhưng mãi mà Giang Vi vẫn chưa thấy bóng dáng Lư Chi đâu. Anh cũng không dám chắc cô có dậy nổi hay không. Tuy tối qua cô đã đồng ý với anh nhưng không chừng sáng nay lại ngủ quên cũng nên.

Vẫn còn một lúc nữa mới đến giờ vào lớp, Giang Vi không nóng vội mà bình tĩnh đứng chờ thêm.

Dòng người dần thưa bớt, Giang Vi bắt đầu nghĩ rằng chắc Lư Chi không dậy được rồi. Anh rút điện thoại định gửi tin nhắn cho cô.

Vừa mở khung trò chuyện, ngay lúc định gửi tin cho cô thì anh bỗng ngửi thấy hương hoa nhài thoang thoảng. Ngay sau đó có một đôi giày vải trắng xuất hiện trong tầm mắt anh.

Giang Vi chầm chậm ngẩng lên, thấy Lư Chi đã đứng trước mặt. Cô mặc áo hoodie trắng in hình gấu nhỏ, quần jeans rách, tóc buộc đuôi ngựa, tay cầm một quyển sách nhoẻn miệng cười với anh.

"Anh chờ lâu chưa?"

"Anh vừa tới thôi." Giang Vi đón lấy quyển sách trong tay cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!