Chương 30: (Vô Đề)

Từ khi bắt đầu hẹn hò đến nay, hai người họ hầu như chẳng gặp nhau được mấy lần. Lịch học của Giang Vi kín mít còn Lư Chi thì lười chẳng buồn ra ngoài.

Theo lời của Tống Sơ, hai người họ chẳng khác gì đang yêu qua điện thoại, cứ suốt ngày nhắn tin trò chuyện như thể đang yêu trên mạng, chẳng có chút sức sống yêu đương nào của giới trẻ thời nay cả.

Lư Chi chẳng đưa ra bất kỳ bình luận gì về điều đó.

Còn Giang Vi thì sao?

Ý của Lư Chi cũng chính là ý của anh.

Đúng chín giờ sáng, Lư Chi tỉnh dậy. Vừa mở mắt, cô đã mò tìm điện thoại ở cạnh gối, thấy tin nhắn Giang Vi gửi từ nửa tiếng trước:

J: Trưa em muốn ăn gì?

Chỉ một dòng tin ấy thôi cũng đủ khiến Lư Chi tỉnh táo hẳn. Cô nằm trên giường chân đạp loạn xạ khiến chiếc giường phát ra những tiếng kẽo kẹt không ngừng. May mà phòng chỉ có mình cô, nếu không thì đã làm phiền người khác từ lâu rồi.

Lư Chi trở mình, mái tóc dài rối bù, cô bò dậy, nằm úp trên giường gõ tin nhắn trả lời Giang Vi:

Cô bé của tôi: Không phải anh đang học à?

J: Mười giờ là anh học xong rồi.

J: Em muốn ăn gì? Tan học anh mua rồi mang đến cho.

Cô bé của tôi: Dạ.

Cô bé của tôi: Em muốn ăn tiểu long bao ở tầng hai căng tin số ba, góc trong cùng ấy, nhân nấm hương thịt gà nhé. Em còn muốn một cốc trà sữa nữa.

J: Được, tan học anh đi mua cho em.

Nói chuyện với Giang Vi xong, Lư Chi tiện tay đặt điện thoại xuống rồi lại lăn một vòng trên giường, cuộn mình trong chăn, chân lại đạp thêm cái nữa. Nhưng chưa đến vài giây sau, cô đã với tay lấy điện thoại, ngắm nghía khung chat của hai người. Cô vẫn chưa đổi tên ghi chú cho Giang Vi.

Cô ngẫm nghĩ một lúc rồi chạm tay lên màn hình, đổi biệt danh cho Giang Vi.

Lư Chi đặt một cái tên rất đơn giản: Người yêu của tôi.

Sau cái tên ấy, cô còn thêm một biểu tượng hoa hướng dương nho nhỏ.

Vì người yêu cô rất thích tặng hướng dương.

Ngắm nghía cái tên một hồi, cô mới chịu uể oải lết xuống giường.

Cố Thịnh nhìn Giang Vi đang cúi đầu nhắn tin, trong lòng không khỏi thở dài cảm thán: quả nhiên là đàn ông đang yêu.

Anh ta tò mò ghé lại gần:

"Lão Giang."

"Sao?" Giang Vi không ngẩng đầu.

"Anh em hỏi ông cái này." Cố Thịnh hạ thấp giọng.

"Hỏi đi."

"Hẹn hò… là cảm giác như nào thế?"

Nghe câu hỏi ấy cũng không trách được Cố Thịnh, từ nhỏ đến lớn chưa từng yêu ai, giờ suốt ngày chứng kiến bạn thân nhắn tin cho người yêu, lại còn cười ngọt ngào thế kia, không tò mò mới lạ.

Lần này Giang Vi lại chịu ngẩng lên, quay sang liếc Cố Thịnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!