Ngày 25 tháng Tư là sinh nhật của Lư Chi.
Ngày 24 rơi vào thứ Bảy, cô nằm lì ở nhà ngủ suốt một ngày dài, mãi đến chạng vạng mới lơ mơ tỉnh giấc.
Vừa thức dậy không bao lâu, Tống Sơ đã đúng giờ mang theo một đống đồ ăn đến nhà cô. Hai người lớn lên cùng nhau từ thuở nhỏ, Tống Sơ đã quá quen với nhà Lư Chi như chẳng khác gì nhà mình. Cô ấy đổi sang dép đi trong nhà ngay khi qua cửa, đi thẳng vào bếp. Đến cả việc mở cửa cũng không cần Lư Chi ra tiếp vì cô ấy biết mật khẩu nhà bạn. Hơn nữa căn nhà này cũng chỉ có một mình Lư Chi sống quanh năm suốt tháng, chẳng có ai khác nên Tống Sơ càng tự nhiên ra vào như chốn không người.
Cô ấy chỉ mua mấy thứ đơn giản. Trên đường sang nhà Lư Chi, ngang qua một cửa hàng bán thức ăn nhanh bèn mua mang về vài chiếc hamburger và khoai tây chiên. Trước khi ngủ trưa, Lư Chi đã gọi điện cho cô ấy, nằng nặc đòi ăn hamburger, bảo là cả ngày chưa ăn gì, chỉ đợi tối cô ấy mang đồ sang.
Ban đầu Tống Sơ cũng không định mua loại thức ăn đầy calo này, vốn tính nhờ mẹ làm ít đồ. Ai ngờ hôm đó cả bố lẫn mẹ đều bận nên đành phải mua đồ ăn ngoài cho cô bạn. Thỉnh thoảng ăn một lần cũng không sao.
Tống Sơ nhìn Lư Chi, cô nàng vẫn còn ngái ngủ, mắt lim dim, vừa gặm hamburger vừa mơ màng.
"Bây giờ vẫn chưa đến mùa hè, cậu thật sự muốn đi ngắm bình minh à?"
Tống Sơ hẳn nhiên không đồng tình với ý tưởng này, nhưng nếu Lư Chi đã quyết, cô cũng chẳng phản đối nổi.
Vì cuộc thi tranh biện, Lư Chi đã đọc không biết bao nhiêu tài liệu, xem cả loạt phim tình cảm để tham khảo. Trong một bộ phim nọ, cô từng thấy cảnh mặt trời mọc, khoảnh khắc cả thế giới được ánh sáng đầu ngày ôm trọn khiến cô không khỏi khao khát được một lần tận mắt chứng kiến. Thế là cô quyết định đi ngắm bình minh vào đúng ngày sinh nhật.
Cuối cùng Tống Sơ cũng đành thỏa hiệp. Nhưng không thể đi quá sớm, khoảng bốn giờ sáng xuất phát là vừa, đủ để kịp ngắm mặt trời mọc mà không lạnh đến cóng người ngoài biển.
Rạng sáng Chủ nhật ngày 25.
Tống Sơ bị chuông báo thức đánh thức đúng giờ. Tối hôm qua cô ấy ngủ lại nhà Lư Chi. Khi mặc quần áo xong xuôi bước ra phòng khách đã thấy Lư Chi đang ngồi xem phim.
Lư Chi chẳng có sở thích gì đặc biệt, chỉ mê xem phim. Cuộc sống hàng ngày của cô gói gọn trong ba việc ăn uống, ngủ nghỉ và xem phim.
Nhìn dáng vẻ của cô hẳn đã thức trắng cả đêm. Hai người mặc đồ ấm rồi cùng ra biển.
Giờ này hiếm có ai ra biển đón bình minh.
Gió biển mang theo vị mằn mặn của muối thổi tung mái tóc Lư Chi. Tóc cô bị gió hất rối bù, dính cả lên mặt. Cô đội mũ áo hoodie lên, kéo dây buộc lại, che kín gần hết khuôn mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt, sống mũi và đôi môi. Lư Chi kéo chặt áo khoác, ngồi co ro trên bãi cát.
Thời gian cứ thế trôi qua. Cô không buồn ngủ, chỉ lặng lẽ ngồi ngắm đại dương tối sẫm mênh mông, lắng nghe tiếng sóng vỗ vào bờ không ngớt.
Dù đã mặc khá dày nhưng ngồi lâu bên bờ biển vẫn khó tránh khỏi cái lạnh.
Cô đảo mắt nhìn quanh, bất chợt trông thấy một đốm sáng lập lòe trên bãi cát. Cách đó không xa có một người đang đứng. Chỉ thấy bóng dáng mờ tối cùng ánh lửa nhỏ nơi đầu điếu thuốc.
Người ấy đứng bất động. Lư Chi không rõ anh ta đến từ lúc nào, dường như cứ đứng đó hút thuốc mãi không thôi. Cô không biết anh ta gặp chuyện gì, chỉ cảm thấy bóng lưng kia nhuốm vẻ trầm mặc u uẩn. Dẫu sao trong tiết trời rét buốt thế này, ngoài cô ra, còn ai lại ra biển ngắm bình minh?
Lư Chi khẽ đẩy Tống Sơ đang lim dim đến mức sắp gật gù rồi chỉ tay về phía trước: "Bên kia có người."
Tống Sơ lập tức tỉnh táo hẳn, nhìn theo hướng tay chỉ, quả nhiên thấy một bóng người mờ mờ đang hút thuốc.
"Không ngờ lại có người kỳ quặc giống cậu, trời rét thế còn mò ra biển. Tớ cứ tưởng chỉ có mình cậu là lập dị."
"Chắc người ta ra ngoài hít thở một chút thôi, không sao đâu."
Tống Sơ liếc thêm vài lần rồi không bận tâm nữa. Khu này thường có bảo vệ đi tuần tra thường xuyên, chắc không phải người xấu.
"Chi Chi này."
"Sao?"
"Cậu với Giang Vi, hai người… cậu định làm thế nào?"
Câu hỏi này khiến Lư Chi hơi bối rối.
"Tớ cũng không biết nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!