Giang Vi gần như chỉ ở nhà trong suốt kỳ nghỉ đông, chiều đến anh cũng dắt chó đi dạo. Tính tình Thất Thất hoạt bát, hiếu động, chiều nào cũng phải ra ngoài một vòng mới chịu, thành ra cứ đến chiều Giang Vi lại khoác đại một chiếc áo khoác dài ra ngoài bộ đồ mặc ở nhà, dắt nó đi dạo quanh khu phố.
Lần nào anh cũng cố tình đi ngang qua chỗ từng nhặt được Thất Thất dù có phải vòng xa hơn một đoạn. Giang Vi không ngại đường xa còn Thất Thất lại nghịch ngợm, chạy nhảy không biết mệt. Nhưng mỗi lần đi qua đó vẫn chẳng gặp được cô.
Ngoài lúc tản bộ mỗi chiều, thỉnh thoảng anh lại nhận được lời mời lập đội từ Cố Thịnh, hai người chơi với nhau mấy ván game, bên kia điện thoại thường vang lên tiếng gào rú như xé họng của Cố Thịnh.
Thời gian còn lại hầu như Giang Vi đều để đọc sách, sáng sớm thì chạy bộ dọc bờ biển, cuộc sống cứ thế trôi qua một cách đơn điệu và tẻ nhạt.
Dạo gần đây trời chuyển lạnh đột ngột, chỉ sau một đêm mà gió mùa đã tràn về, Giang Vi bị cảm hệt như dự đoán.
Ban đầu cứ nghĩ chỉ là cảm nhẹ, uống vài viên thuốc rồi sẽ khỏi, ai ngờ cơn sốt mãi không hạ. Đến khi cơ thể bắt đầu mỏi rã, đầu óc quay cuồng mới nhận ra không ổn bèn tới bệnh viện khám.
Mười giờ sáng, bệnh viện thành phố đã đông nghịt người, hàng dài nối đuôi nhau không thấy điểm cuối trước quầy đăng ký và quầy phát thuốc. Cha mẹ bế con nhỏ, các cụ già còng lưng xếp hàng, cả những người trẻ mặt mày mệt mỏi. Không ai trò chuyện, tất cả đều âm thầm mệt mỏi chờ đợi.
Sảnh bệnh viện ồn ào hỗn tạp, vang lên đủ thứ âm thanh: tiếng bác sĩ y tá trao đổi, tiếng hỏi han ở bàn tiếp tân, tiếng trẻ con khóc và tiếng dỗ dành dịu dàng của người mẹ.
Tai Giang Vi như thể tự động cách âm, tất cả âm thanh đó không hề lọt vào tai anh.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi sống lại anh bước chân vào bệnh viện.
Cảm giác năm đó vẫn còn nguyên vẹn với cái lạnh tê dại, buốt nhức. Tựa như rơi vào một hồ băng giữa mùa đông, mặt hồ phủ đầy băng tuyết, nước lạnh thấm ướt cả người, lạnh đến tận xương tuỷ, len lỏi vào từng ngóc ngách trong cơ thể. Cái cảm giác tuyệt vọng đó, cả đời này anh không thể nào quên được.
Nỗi đau đến xé lòng của một người mất đi người mình yêu nhất.
Chỉ trong thoáng chốc, thời gian như quay ngược đưa anh trở lại mùa đông năm ấy, ngày đông chí có tuyết rơi.
Năm đó, anh chỉ đứng ngoài cửa phòng bệnh của cô vì không đủ can đảm để bước vào. Chứng kiến từng lượt bác sĩ ra vào, cho đến khi chính tai nghe thấy câu "đã cố hết sức nhưng vẫn không qua khỏi".
Vẻ mặt và giọng điệu của bác sĩ khi nói câu ấy vẫn hằn rõ trong tâm trí anh, một sự lạnh lùng trong từng câu chữ cùng ánh mắt thoáng nét tiếc nuối, còn cô y tá đứng cạnh chỉ khẽ lắc đầu rồi lặng lẽ quay đi.
Anh chợt nhìn thấy cuối hành lang dài của bệnh viện, ngoài cửa sổ là một mảng tối mịt, không có lấy một vì sao. Phút chốc ấy anh bỗng nhận ra hành lang bệnh viện mà anh từng cho là vô tận, đến lúc này đã có điểm kết thúc.
Tựa như sinh mệnh của cô gái ấy đã lặng lẽ đặt dấu chấm hết trong mùa đông năm đó.
***
"Không nghiêm trọng lắm, bị viêm nhẹ nên sốt không hạ. Truyền nước ba ngày trước đã, tôi kê thêm ít thuốc, nhớ uống đúng hướng dẫn sử dụng. Vài hôm nữa sẽ khỏi thôi."
Giang Vi cầm đơn thuốc ra quầy thanh toán. Thanh toán xong lại đi lấy thuốc, loanh quanh lòng vòng cũng mất hơn hai tiếng.
Người mệt mỏi rã rời, anh ngồi xuống chiếc ghế trong phòng truyền dịch, ngẩng lên nhìn chai thuốc treo lơ lửng phía trên đầu, khẽ thở dài.
"Cháu bị bệnh à?"
Một bà bác trung niên ngồi ghế bên cạnh quay sang hỏi. Từ lúc Giang Vi bước vào bác đã để ý đến anh.
Phòng truyền dịch ban ngày khá vắng. Người ta thường chọn đi vào buổi tối hoặc chiều muộn. Người trẻ hiếm khi có mặt ở đây vào giờ này. Hiếm khi thấy một người trẻ như vậy đến truyền dịch trong giờ làm việc khiến bác không khỏi lên tiếng trò chuyện.
"Vâng, cháu bị cảm thôi ạ." Giang Vi đáp.
"Dạo này lạnh lắm, mấy đứa trẻ các cháu cứ thích mặc phong phanh. Đến lúc sốt cao, cảm cúm nhập viện rồi mới biết sợ."
"Cháu tôi cũng thế, mùa đông mà cứ mặc mỗi cái quần mỏng, khuyên mãi cũng không nghe."
"Nghe lời người già không bao giờ sai đâu."
Bà bác có vẻ nhiều kinh nghiệm, kể cho Giang Vi đủ thứ chuyện về bệnh cảm cúm mùa lạnh cần chú ý.
Giang Vi không cắt lời cũng chẳng thấy phiền, chỉ im lặng nghe bác nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!