Chương 20: (Vô Đề)

Từ sau đêm ngắm pháo hoa, Giang Vi không còn gặp lại Lư Chi thêm một lần nào nữa. Dù sau đó anh đã cố tình vòng qua những con đường cô hay đi không biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào cũng uổng công. Cô như thể bốc hơi khỏi thế giới của anh, biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống hằng ngày.

Đại học Hải Thành không phải ngôi trường nhỏ, những lần "vô tình" gặp mặt vốn đã khó, giờ đây muốn tình cờ gặp cô lại càng khó hơn gấp bội.

Cố Thịnh cũng không dám nhắn tin cho Tống Sơ nữa. Từ sau chuyện lần trước, hình như Tống Sơ đã chặn anh ta rồi. Mà dẫu có chưa chặn, anh ta cũng không dám hỏi han gì về Lư Chi, chỉ sợ lại bị mắng té tát.

Tối hôm ấy, Giang Vi ngồi một mình trong ký túc xá, lật sách suốt một lúc lâu mà không vào nổi chữ nào. Trong đầu cứ quanh quẩn hình ảnh Lư Chi từ chối anh khiến tâm trí rối bời, chẳng làm được gì nên hồn.

Anh ngồi thẫn thờ trên ghế, bất chợt cảm thấy bồn chồn như có điều chẳng lành sắp xảy ra. Cảm giác nặng nề ngột ngạt cứ dâng lên, khó chịu đến mức không thở nổi. Đã vậy, trong phòng lại mở chế độ sưởi rất mạnh khiến trong người càng thêm bực bội.

Anh cầm điện thoại bước ra ban công để hít thở không khí lạnh.

Vừa mở cửa, cơn gió đông lập tức ùa vào, lạnh buốt như dao cắt vào da thịt. Giang Vi mặc áo mỏng, đứng trong gió rét mà cảm giác rát buốt lan khắp thân mình.

Bên dưới lác đác vài tốp sinh viên đang trên đường trở về ký túc xá, bóng dáng nhạt nhòa dưới ánh đèn đường.

Giang Vi đứng yên trên ban công thật lâu, gần như mất hết cảm giác. Đến khi tứ chi tê buốt, anh mới mở điện thoại ra.

Anh muốn nhắn tin cho Lư Chi.

Soạn đi soạn lại, viết rồi xóa, thêm vào rồi lại lược bỏ, cuối cùng chỉ còn lại một câu ngắn ngủi:

"Dạo này ổn không?"

Gửi tin xong, anh lập tức tắt màn hình, lặng lẽ nhìn xuống dưới.

Lư Chi không trả lời.

Mà thật ra, anh cũng chưa từng trông mong cô sẽ trả lời.

Không biết đã qua bao lâu, trong phòng truyền ra tiếng cửa mở cùng tiếng trò chuyện ồn ào, chắc là Cố Thịnh và mấy người khác đã về. Giang Vi xoay người chuẩn bị quay vào.

Đúng lúc ấy, điện thoại rung lên.

Giang Vi sững lại, như chợt nhận ra điều gì, anh vội vàng nâng tay nhìn màn hình.

Lư Chi đã gửi lại tin trả lời. Chỉ vỏn vẹn hai chữ: "Vẫn ổn."

Dù chỉ là hai chữ ngắn ngủi nhưng với Giang Vi, vậy cũng đã đủ rồi. Ít nhất anh biết Lư Chi vẫn bằng lòng nói chuyện với mình, giữa họ vẫn chưa đến mức ngay cả tình bạn cũng chẳng còn, anh vẫn còn cơ hội.

Lúc đó Lư Chi đang nằm trên giường bệnh. Cô đã quen với căn phòng nồng nặc mùi thuốc sát trùng. Cô là khách quen của bệnh viện mà, với tần suất ghé thăm của cô thì dù ở bất kỳ cửa hàng nào chắc cũng được tặng thẻ VIP.

Xung quanh yên ắng đến mức chỉ nghe được tiếng tim mình đập, xen lẫn tiếng thở khẽ khàng của người phụ nữ nằm cùng phòng. Một bác gái trung niên đã ở đó từ trước khi cô nhập viện, mấy ngày nay vẫn không thấy người nhà đến thăm, gia đình có vẻ cũng chẳng mấy quan tâm.

Nhưng bác rất lạc quan, ngày nào cũng tươi cười nói chuyện với y tá, chẳng hề xem việc nằm viện là điều to tát, lúc nào cũng thấy phơi phới. Hôm nay bác còn đưa cô một quả táo, bảo là đặc sản quê mình. Lư Chi đặt lên bàn, vẫn chưa kịp ăn.

Lúc cô đang ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ thì chợt nhận được tin nhắn của Giang Vi.

Bạn bè trong danh bạ WeChat của cô ít đến mức đếm được trên đầu ngón tay. Cô gần như không tùy tiện kết bạn, với cô, WeChat là một thế giới riêng tư. Các nhóm chat của trường và bạn học đều dùng QIQ, hầu như không động đến WeChat, rất rạch ròi giữa chuyện công việc và chuyện riêng. Vậy nên khi có tin nhắn tới, cô bấm xem ngay lập tức.

Từ cái ngày từ chối Giang Vi, cô cũng chưa từng gặp lại anh. Không phải cố tình né tránh mà chỉ là tình cờ bệnh của cô tái phát, phải nhập viện một thời gian, không đến trường nên cũng chẳng có cơ hội gặp lại.

Tin nhắn của anh khiến cô bất ngờ, tay chân luống cuống. Dù anh không có mặt ở đây, cô vẫn cảm thấy như mình đang đối diện anh ngoài đời, vẫn tự thấy bản thân có lỗi. Tay cô run run cầm điện thoại, chẳng biết phải làm sao.

Mắt cô bỗng cay xè.

Dù chẳng biết phải trả lời thế nào, cô vẫn nhắn lại cho anh.

Cô vẫn còn sống, như thế cũng có thể xem là "ổn" rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!