Chương 2: (Vô Đề)

Mùa hè năm 2018 nóng đến lạ thường.

Trước đó trời đổ mưa suốt mấy ngày, cộng thêm Hải Thành nằm sát biển nên không khí trong ký túc xá lúc nào cũng ẩm ướt, ngột ngạt. Ấy vậy mà hôm nay trời lại hửng nắng to, mặt trời rực rỡ treo cao giữa không trung thiêu đốt mặt đất. Vũng nước còn đọng lại trên mặt đường sau bao ngày mưa dầm giờ bốc hơi dưới cái nắng gay gắt oi ả.

Tiếng bước chân ngoài hành lang ký túc xá vang lên không ngớt, có nhịp nặng nề, có nhịp khẽ khàng, xen lẫn tiếng trò chuyện rì rầm, tiếng đùa giỡn huyên náo và cả tiếng mở cửa phòng.

"Lão Giang! Lão Giang!"

"Dậy đi!"

"Đến giờ học rồi!"

Giang Vi bị một tràng âm thanh hỗn loạn ồn ào đó kéo khỏi cơn mê mị.

"Ầm…" Đầu đau như búa bổ, cả người lơ mơ choáng váng.

Ý thức dần trở lại, Giang Vi day day thái dương.

Mơ màng mở mắt ra, hàng mi chớp khẽ mấy lần rồi trông thấy Cố Thịnh đang nằm ghé vào mép giường. Mái tóc uốn xoăn xù giấy bạc1 đặc trưng ấy lòa xòa trước trán, khuôn mặt vốn chẳng nhỏ nay lại càng phóng to ngay trước mặt anh.

Thấy Giang Vi tỉnh lại, Cố Thịnh gần như mừng rỡ reo lên.

"Ông bị sao vậy hả? Gọi thế nào cũng không chịu tỉnh!"

"Không phải ông sốt đến ngớ ngẩn đấy chứ? Thuốc hạ sốt trưa nay bảo ông uống đã uống chưa?"

Cố Thịnh lải nhải như một bà mẹ già lắm chuyện.

Sáng nay Giang Vi đã thấy người không ổn, đầu váng mắt hoa. Đo nhiệt độ mới biết là bị sốt thật, mấy người trong phòng phải lục tung cả ký túc xá mới tìm được một viên thuốc hạ sốt cho anh.

Nhưng Giang Vi không trả lời. Anh vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, tâm trí như còn trôi lửng lơ trong cơn choáng váng mơ hồ.

Rõ ràng anh đang ở nhà mà. Anh đã uống thuốc ngủ, uống rất nhiều là đằng khác. Bầu trời ngoài cửa sổ khi ấy đã vào hoàng hôn, ráng đỏ phủ kín khoảng không. Anh thấy cây tỳ bà ngoài sân đang trổ hoa, thấy Chi Chi mỉm cười với mình giữa những tán lá xanh rì. Chi Chi đến tìm anh rồi, cô đến tìm anh thật rồi.

Thế nhưng tại sao anh lại ở đây?

Nắng chiều từ ban công ký túc hắt vào phòng, rèm cửa bị kéo sang một bên. Ánh nắng chói chang tràn vào ký túc xá loang lên người Giang Vi, sáng đến độ khiến người ta phải khẽ nheo mắt lại.

Anh đảo mắt nhìn quanh.

Nơi này…

Chiếc giường đối diện bừa bộn như vừa trải qua một trận chiến, trên tường còn dán tấm poster to tướng ghi lại khoảnh khắc đội tuyển thể thao điện tử giành chức vô địch. Máy tính trên bàn chưa tắt, tai nghe vắt qua màn hình như bị tiện tay để đó. Vỏ mì ăn liền chưa kịp vứt, dép lê văng tứ tung dưới sàn, góc phòng có cây đàn guitar cũ kỹ. Trên ban công còn phơi bộ ga giường mới giặt. Và ngay trước mặt anh là một gương mặt thân quen.

Mọi thứ đều quá đỗi quen thuộc.

Anh nhớ ra rồi, đây là ký túc xá đại học của bọn anh.

Một ý nghĩ không tưởng bất ngờ hiện lên trong tâm trí.

Giang Vi bỗng quay đầu sang nhìn Cố Thịnh, ngập ngừng lên tiếng:

"Bây giờ là lúc nào rồi?"

"Hai giờ chiều rồi đó anh giai, chiều nay bọn mình còn có tiết đấy." Cố Thịnh không rõ Giang Vi hỏi như vậy là có ý gì, chỉ cho rằng Giang Vi vừa tỉnh nên đầu óc còn lơ mơ, không biết bây giờ là mấy giờ.

"Không, ý tôi là năm bao nhiêu rồi?" Giang Vi cau mày hỏi.

"Hả? Ông hỏi thế là sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!