Khi bốn người bước ra khỏi quán, tuyết ngoài trời đã ngừng rơi.
Tuy mùa đông ở Hải Thành có tuyết rơi chẳng phải chuyện lạ, nhưng không ngờ trận tuyết đầu mùa năm nay lại dày đến vậy. Mặt đường trước cửa quán đã phủ kín một lớp tuyết trắng xóa, dày cộm. Mỗi bước chân giẫm xuống lại phát ra âm thanh lạo xạo giòn tan, vang lên rõ mồn một dưới đế giày.
"Trời đất, năm nay Hải Thành lạnh nhanh thế à!"
Vừa ra khỏi cửa, cơn gió lạnh thốc qua khiến Cố Thịnh rùng mình, vừa r*n r* vừa kéo chặt áo khoác.
"Cậu có lạnh không?" Tống Sơ chẳng buồn để ý đến Cố Thịnh, quay sang hỏi Lư Chi bên cạnh.
"Không lạnh."
Lư Chi khoát tay, động tác đó khiến bàn tay trắng nhợt mảnh mai của cô lộ ra khỏi ống tay áo dày cộp. Giữa khung cảnh trắng xóa của tuyết, bàn tay ấy lại không hề lạc điệu, tựa như sinh ra để thuộc về nơi này.
"Nghe nói giao thừa năm nay ở quảng trường ven biển có bắn pháo hoa hả?" Cố Thịnh bỗng dưng lên tiếng, "Thằng bạn cùng phòng tôi nói vậy đấy."
"Hình như có bắn thật."
Tống Sơ ngẫm nghĩ một lúc, cảm giác như cũng đã từng nghe qua. Dù sao thì năm nào cũng có mà.
"Sao tự dưng hỏi chuyện đó?"
"Thì hỏi xem cậu với Lư Chi có muốn đi không. Nếu có thì bốn đứa mình đi chung luôn."
"Gì mà hỏi sớm vậy?"
"Thì còn phải đặt lịch trước chứ sao."
"Ờ, cũng được."
Lư Chi chẳng để tâm đến câu chuyện giữa Tống Sơ và Cố Thịnh, chỉ mải miết bước đi theo ý mình, giẫm lên những mảng tuyết đọng ven đường, ở đâu có tuyết là cô bước tới. Cô thích tiếng giày lạo xạo giòn giã trên nền tuyết, nghe mà thấy lòng nhẹ tênh.
Lúc ra khỏi quán ăn, áo khoác của cô chưa được mặc chỉnh tề, mũ hoodie còn bị mắc một nửa trong cổ áo mà cô chẳng hề nhận ra.
Giang Vi đi sau cô hai bước, vừa thấy mũ áo của cô bị mắc đã lập tức bước nhanh hơn, tiến sát phía sau cô, vươn tay định giúp cô kéo mũ ra.
Không ngờ đúng lúc ấy, Lư Chi lại bất ngờ sải chân. Tay của Giang Vi vừa chạm vào mũ áo cô.
Một người tiến, một người lùi.
Lư Chi chưa kịp phản ứng thì cả người đã mất trọng tâm ngả về sau.
May mà Giang Vi phản ứng kịp, vội đỡ lấy cô trước khi cô ngã.
Cô cảm nhận rõ đằng sau có một bàn tay nhẹ nhàng đỡ lấy lưng mình, tạo ra lực đỡ vừa vặn giúp cô lấy lại thăng bằng.
Lư Chi đứng vững lại, thoáng bực bội. Ai kéo cô vậy?
Vừa quay đầu lại đã thấy Giang Vi đứng ngay phía sau.
Ai kéo cô và ai đỡ cô đều rõ như ban ngày.
Vừa kéo vừa đỡ, rốt cuộc là có ý gì?
Cô nhìn Giang Vi, đôi mắt hoa đào xinh đẹp ánh lên vẻ ngờ vực, phảng phất cả cơn giận âm ỉ.
Dù sao cũng bị người ta kéo bất ngờ, ai mà chẳng thấy bực?
Giang Vi khoác chiếc áo khoác denim, bên trong là áo len đen, quần đen, giày thể thao trắng. Anh cứ thế đứng sau lưng cô, bình thản như thể chuyện vừa rồi chẳng có gì đáng nói, không hề tỏ ra lúng túng khi bị bắt gặp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!