Không ngoài dự đoán, đoạn video ghi lại cảnh Lư Chi và Tống Sơ nhảy múa dưới mưa hôm đó đã bị ai đó quay lại và đăng lên diễn đàn của trường. Bài đăng lập tức thu hút hàng trăm bình luận chỉ sau một đêm. Có người tò mò không hiểu vì sao hai cô gái lại nhảy múa giữa cơn mưa, nghi ngờ không biết có phải họ đang thực hiện một màn nghệ thuật trình diễn hay không.
Cũng có người chỉ chăm chăm nhìn vào gương mặt của hai cô gái, dù sao thì nhan sắc của cả hai đều nổi bật đến mức khiến người ta phải trầm trồ. Vì thế mà ngay trong ngày hôm đó, đã có thêm người lên tường tỏ tình của trường để bày tỏ tình cảm.
Dĩ nhiên, đã có người nhận ra đó là Lư Chi và Tống Sơ.
Lư Chi của viện Luật và Tống Sơ của viện Y.
Đám đàn em năm nhất thi nhau lên bài tỏ tình.
Các đàn anh năm hai thì đồng loạt bình luận:
"Thôi từ bỏ đi mấy đứa ơi, năm ngoái bọn anh còn chẳng theo đuổi nổi, mấy đứa cũng đừng mơ."
"Hai người này đúng là chưa có người yêu, nhưng cũng không có ý định yêu ai đâu, đừng mơ mộng nữa."
"Hai cô này khó tán lắm."
"Đồng ý với bác, đặc biệt là cô tóc xanh ngọc tên Lư Chi, nhân vật nổi tiếng ở viện bọn tôi đấy, hầu như chẳng thấy đi học buổi nào nhưng lại chưa từng có tên trong danh sách trượt môn, hãy gọi cô ấy là thần đi."
"Không đi học mà vẫn không trượt môn nào ở viện Luật, đúng là nhân tài, chắc chắn là một thánh học giấu mình."
"Ấn tượng sâu sắc nhất là đầu năm nhất, bạn cùng phòng tôi từng đến bắt chuyện với cô ấy mà cô ấy cứ như không thấy luôn, coi người ta như không khí, đi thẳng một mạch. Bạn tôi vì chuyện đó mà buồn mất mấy ngày liền."
Sức nóng của chủ đề này kéo dài được hai, ba ngày, nhưng vì không nhận được bất kỳ phản hồi nào từ người trong cuộc nên chẳng mấy chốc đã bị những chủ đề khác dìm xuống. Trong thời đại của những cú nhấp chuột và lượt xem, con người lãng quên mọi thứ một cách chóng vánh. Cứ thế, chẳng còn ai quan tâm đến chuyện này nữa.
Trong khoảng thời gian đó, Lư Chi thường theo Tống Sơ đến buổi tập của đội cổ vũ. Trùng hợp là họ hay gặp Giang Vi đi cùng Cố Thịnh đến luyện tập bóng rổ ở nhà thi đấu. Những lần chạm mặt tình cờ ấy dần dần kéo mối quan hệ của bốn người xích lại gần nhau hơn.
Kể từ hôm đó, mọi người thường thấy Lư Chi và Tống Sơ mang theo bốn chai nước đến nhà thi đấu rồi đưa hai chai cho Cố Thịnh và Giang Vi.
Cố Thịnh là thành viên đội bóng rổ, Tống Sơ là người của đội cổ vũ, cả hai đều có lịch tập luyện. Chỉ có Giang Vi và Lư Chi là rảnh rỗi, suốt ngày ngồi trên khán đài chẳng làm gì ngoài xem người khác chạy nhảy.
"Ngày nào cậu cũng đến đây mà không thấy chán à?"
Lư Chi nghiêng đầu nhìn Giang Vi đang chăm chú theo dõi trận bóng trên sân. Cả hai ngồi trên khán đài, anh hơi tựa vào lưng ghế còn cô ngồi bên cạnh. Từ góc nhìn của cô có thể thấy rõ đường nét góc cạnh trên gương mặt anh.
"Cậu cũng thường xuyên đến đây mà?" Giang Vi vẫn giữ nguyên tư thế, chỉ hơi nghiêng đầu thoáng nhìn Lư Chi. Cô gái này mỗi khi nói chuyện với anh đều hơi nghiêng người về phía anh, hai khuỷu tay chống lên đầu gối, hai tay nâng mặt, đôi mắt sáng lấp lánh khi nhìn anh.
"À thì…" Lư Chi cúi đầu, hai tay đan vào nhau, ngón cái tay trái không ngừng cào nhẹ móng tay phải, dường như đang do dự điều gì đó. "Thất Thất dạo này thế nào rồi?"
"Ổn lắm, cuối tuần tớ sẽ về thăm nó, mấy ngày còn lại thì gửi ở tiệm thú cưng."
Sợ Lư Chi hiểu nhầm, Giang Vi giải thích thêm: "Tớ sống một mình, ở trường thì không tiện chăm sóc nên đành gửi nó đi."
"Ừ." Lư Chi gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu.
Cô không để ý rằng sau đoạn trò chuyện đó, bản thân luôn cúi đầu không nhìn anh nữa, nhưng ánh mắt của Giang Vi vẫn luôn dõi theo cô, chẳng còn quan tâm đến trận đấu trên sân.
Dần dà, cảm giác xa lạ giữa họ ngày một nhạt đi. Bốn người thường cùng nhau ra vào nhà thi đấu, căng tin, quán trà sữa hay trạm nhận hàng Thái Điểu.
Thời gian cứ thế trôi đi, tiết trời cũng dần chuyển lạnh.
Tóc của Lư Chi đã dài ra nhưng cô không đi cắt nữa, kiểu tóc công chúa trước kia giờ đã đổi khác. Đội bóng rổ của viện Toán không thể vào được trận chung kết nội bộ trường, chức vô địch thuộc về viện Công nghệ Thông tin.
Tống Sơ không bị ảnh hưởng bởi vụ xung đột lần trước, vẫn đảm nhiệm vai trò đội trưởng đội cổ vũ. Còn Lư Chi và Giang Vi vẫn đều đặn nhắn tin trò chuyện qua WeChat.
Một sáng đầu tháng Một, thành phố Hải Thành đón trận tuyết đầu tiên trong năm, tuyết đầu mùa đã rơi rồi.
Trời vừa hửng sáng, gió đã mang theo từng hạt tuyết li ti bay lả tả từ trên cao xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!