Chương 12: (Vô Đề)

Sau kỳ nghỉ Quốc khánh, đại học Hải Thành tổ chức một giải bóng rổ nội bộ giữa các học viện. Mỗi viện cử một đội tham gia, thi đấu theo thể thức loại trực tiếp một chọi một. Cố Thịnh là thành viên của đội bóng rổ viện Toán tham dự giải đấu này.

Hôm đó nhà thi đấu chật kín người. Trận đấu hôm nay là cuộc đối đầu giữa viện Ngoại ngữ và viện Toán. Ngoài các cầu thủ hai đội, trọng tài và ban tổ chức, phần còn lại đều là khán giả. Trên khán đài người ngồi san sát nhau, phần đông là nữ sinh, mà tất nhiên hầu hết đến từ viện Ngoại ngữ. Bên viện Toán có vẻ không được ưu ái đến vậy.

Cố Thịnh đang khởi động bên ngoài sân, bất chợt bị đồng đội vỗ vai.

"Giang Vi không đến à?"

Bình thường cậu ta hay thấy Cố Thịnh và Giang Vi cùng chơi bóng, cứ tưởng hai người sẽ cùng đăng ký tham gia giải lần này, ai dè chỉ thấy mỗi mình Cố Thịnh.

"Không, cậu ấy không thích tham gia mấy giải thi đấu kiểu này, bình thường cũng chỉ chơi cho vui thôi."

Thật ra Giang Vi chơi bóng rổ khá giỏi nhưng tính anh vốn không thích phô trương khoe mẽ, tất nhiên sẽ không tham gia mấy kiểu hoạt động đông người thế này. Hơn nữa người thích Giang Vi đã đủ nhiều rồi, nếu còn lên sân thi đấu, chỉ sợ đám nữ sinh viện Ngoại ngữ sẽ ào ào lao tới, làm anh phiền chết mất. Mà nói cho cùng, người ta cũng đã có người trong lòng rồi, suốt ngày chỉ chăm chăm tìm cách "vô tình gặp được" ấy chứ, còn tâm trí thời gian đâu mà lo thi đấu?

Một tay Cố Thịnh chống nạnh, tay kia cầm quả bóng, ánh mắt lơ đãng lướt quanh sân.

Đội cổ vũ của trường đang tụ tập cách đó không xa. Hơn chục cô gái mặc đồng phục giống hệt nhau với áo polo trắng ngắn tay, váy xếp ly caro trắng đen, tóc buộc cao thành đuôi ngựa, một rừng chân dài trắng nõn lộ ra lóa cả mắt.

Giữa đám đông đó, ánh mắt Cố Thịnh lập tức bắt gặp một bóng dáng quen thuộc: Tống Sơ.

Tuy cô ấy trang điểm ăn mặc giống hệt những người khác nhưng Cố Thịnh lại chỉ nhìn thấy một mình cô. Tống Sơ chỉ đứng yên đó vậy mà lại nổi bật hơn bất kỳ ai.

Cố Thịnh vốn định chạy tới chào hỏi một câu, nhưng vừa nhấc gót dợm bước đã nghe tiếng còi ngoài sân vang lên báo hiệu trận đấu bắt đầu. Anh ta đành gác lại ý định, chờ trận đấu kết thúc rồi tìm cô ấy sau.

Người của viện Toán trên khán đài chỉ lác đác được mấy mống, đám con gái bên viện Ngoại ngữ thì đông như trẩy hội, dưới sân chỉ nghe được tiếng reo hò cổ vũ nhiệt tình áp đảo hoàn toàn của viện Ngoại ngữ.

Dù vậy, viện Toán vẫn giành chiến thắng với tỷ số 75:66.

Thật ra kết quả này cũng không có gì bất ngờ. Viện Ngoại ngữ lấy đâu ra nhiều tay chơi bóng rổ cứng như viện Toán.

Sau trận đấu, Cố Thịnh vừa rời sân đã thấy Tống Sơ vẫn đứng đó. Anh ta chẳng buồn tám chuyện với đồng đội mà xách túi đi thẳng về phía cô ấy.

Tống Sơ đang trò chuyện cùng mấy người bạn, đột nhiên bên cạnh xuất hiện một bóng người, mùi mồ hôi nồng nặc phả tới khiến cô ấy hơi nhíu mày quay đầu lại.

Hóa ra là Cố Thịnh, anh ta mặc bộ đồng phục bóng rổ đen trắng, một tay ôm bóng, tay kia xách túi, người ướt đẫm mồ hôi.

"Cậu làm gì ở đây vậy?"

Đợi người bên cạnh rời đi, Tống Sơ mới quay sang hỏi.

"Bọn tôi vừa đánh trận bóng với viện Ngoại ngữ đấy. Tôi còn lên sân thi đấu nữa, cậu không thấy à?"

Cố Thịnh trợn tròn mắt nhìn cô.

Tống Sơ đứng ở sân cả buổi, chắc phải biết hôm nay có trận đấu giữa viện Ngoại ngữ và viện Toán chứ. Trong lúc thi đấu, tiếng cổ vũ bên phía viện Ngoại ngữ còn náo nhiệt đến mức đó, lý nào cô ấy lại không biết?

Nhưng chỉ nhìn thái độ dửng dưng của Tống Sơ, Cố Thịnh liền hiểu đúng là cô ấy không hề để ý đến anh ta.

"Không thấy." Tống Sơ lắc đầu.

Cô ấy biết hôm nay có trận đấu nhưng thực sự không hề để ý đến Cố Thịnh.

Cố Thịnh cũng không tự chuốc lấy bẽ bàng, nhanh chóng đổi đề tài: "Cậu ở trong đội cổ vũ à?"

"Ừ."

Tống Sơ đã tham gia đội cổ vũ từ kỳ đầu năm nhất. Hồi ấy Lư Chi gia nhập câu lạc bộ ẩm thực, cô ấy không tham gia theo mà chọn đội cổ vũ vì trước đó từng học múa.

"Hôm nay tới cổ vũ bọn tôi à?" Cố Thịnh lại tự suy diễn linh tinh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!