Chương 10: (Vô Đề)

Cố Thịnh vẫn canh cánh mãi trong lòng chuyện Giang Vi không thể kết bạn WeChat với Lư Chi. Anh ta nghĩ đủ mọi cách, tìm đủ mọi đường chỉ để giúp Giang Vi được đồng ý kết bạn. Thậm chí còn tính chuyện đi gặp hẳn chủ nhiệm câu lạc bộ ẩm thực kia để hỏi cho ra lẽ, thái độ hậu mãi của câu lạc bộ bọn họ thật sự quá tệ. Hai người họ bỏ tiền mua một đống đồ ăn vặt chỉ để mong được kết bạn WeChat, vậy mà bao lâu rồi vẫn chẳng thấy động tĩnh gì. Chuyện này chẳng khác nào lừa gạt người mua hàng.

Cố Thịnh ôm tâm lý "hoàng đế chưa vội, thái giám đã gấp", vắt óc nghĩ cho Giang Vi cả đống chiêu trò, chỉ duy nhất một chuyện anh ta không dám làm là nhờ Tống Sơ giúp đỡ.

Anh sợ Tống Sơ. Cô gái ấy thật sự quá dữ dằn. Ánh mắt Tống Sơ nhìn Lư Chi chẳng khác nào đang bảo vệ một báu vật, cứ như chỉ sợ ai đó sẽ lừa Lư Chi đi mất. Tống Sơ canh giữ quá sát sao, không thể tìm nổi một kẽ hở nào để ra tay.

Ấy vậy nhưng Giang Vi lại chẳng hề sốt ruột. Trước những câu hỏi dồn dập của Cố Thịnh, anh chỉ điềm nhiên đáp: "Cứ từ từ."

Anh hiểu rõ Lư Chi là người luôn thận trọng nên không dám để lộ sự nóng vội của mình, sợ làm cô hoảng hốt rồi vì thế mà đẩy anh ra xa. Có lẽ thích một người là như vậy, vừa khao khát muốn đến gần, lại vừa lo lắng bản thân sẽ khiến người ấy khó chịu. Thành thử mỗi bước tiến gần đều trở nên cẩn trọng dè dặt.

Cố Thịnh tận tình khuyên nhủ: "Ông cũng biết Lư Chi rất xinh mà, hơn nữa cũng không thiếu người theo đuổi đâu."

Điều Cố Thịnh muốn nói không chỉ có vậy. Anh ta còn muốn nói rằng Lư Chi và Giang Vi thật ra không hề hợp nhau. Họ như hai người đến từ hai thế giới hoàn toàn khác biệt. Một bên là sinh viên xuất sắc, một bên là sinh viên đội sổ, tính cách lại càng chẳng ăn nhập. Ngoài gương mặt hai người trông có vẻ xứng đôi thì chẳng có điểm nào gọi là hợp cả.

Chẳng lẽ Giang Vi chỉ mê mỗi gương mặt người ta thôi sao?

Cố Thịnh không hiểu nổi, cũng chẳng cách nào lý giải được.

Nhưng Giang Vi hiểu ý của Cố Thịnh. Anh cũng biết theo đuổi Lư Chi là chuyện chẳng hề dễ dàng. Dù vậy, anh lại chẳng thể nói rõ với Cố Thịnh lý do mình cứ mãi cố chấp với Lư Chi đến thế.

***

Chớp mắt đã đến kỳ nghỉ Quốc khánh.

Giang Vi tranh thủ về nhà một chuyến để đón Thất Thất từ tiệm thú cưng. Thất Thất hồi phục rất tốt, vết thương đã gần như lành hẳn, tinh thần cũng phấn chấn hơn, không còn dáng vẻ yếu ớt như lần đầu gặp nữa.

Nhìn Thất Thất nằm chơi bóng trên thảm, Giang Vi cầm điện thoại, mở khung trò chuyện vẫn luôn trong trạng thái chờ xác nhận.

"Muốn xem Thất Thất không?"

Gửi xong tin nhắn, anh tiện tay đặt điện thoại xuống bàn trà.

Anh biết rất có thể cô sẽ không trả lời, hoặc lại từ chối kết bạn như bao lần trước. Vậy nên anh cũng không dán mắt vào điện thoại nữa, chỉ cúi người, mỉm cười xoa đầu Thất Thất.

Giang Vi vốn chẳng đặt quá nhiều hy vọng, đang định vào bếp chuẩn bị ít đồ ăn cho Thất Thất thì điện thoại trên bàn bỗng rung lên.

Bước chân anh thoáng khựng lại. Như thể nghĩ tới khả năng khó tin nào đó, anh lập tức quay người ngồi xuống xô pha, vội vàng cầm lấy điện thoại.

Yêu cầu kết bạn không được chấp nhận, Lư Chi vẫn từ chối anh. Thế nhưng cô đã gửi một tin nhắn trả lời:

"Đến nhà cậu xem à? Cậu ở đâu?"

Giang Vi nhanh chóng gửi địa chỉ nhà mình mà không chút chần chừ.

Trả lời xong, anh buông điện thoại xuống, cảm giác như mình vừa trúng số độc đắc. Anh khom lưng bế Thất Thất lên xô pha, vừa cười vừa xoa xoa đầu nó, nói với vẻ phấn khích: "Thất Thất, mẹ sắp tới thăm Thất Thất rồi kìa!"

Anh vui đến mức bật cười thành tiếng.

Sau khi bình tĩnh lại, Giang Vi vội vàng thu dọn phòng khách, sắp xếp mọi thứ ngay ngắn gọn gàng. Tiếp đó lại chạy vào bếp mở tủ lạnh kiểm tra, may sao vẫn còn mấy lon Coca và nước xoài mà cô thích.

Cùng lúc đó ở phía bên kia, Lư Chi nhận được tin nhắn địa chỉ liền lồm cồm bò dậy khỏi giường, xỏ dép bước đến tủ quần áo. Hiếm hoi lắm cô mới nghiêm túc chọn lấy một bộ đồ.

Thay đồ xong, cô đứng trước gương ngắm nghía rồi bật cười. Trang điểm ăn diện kỹ càng thế này để làm gì chứ? Cô khẽ lắc đầu.

Thu xếp đâu vào đấy, cô đeo túi chuẩn bị sang nhà Giang Vi thăm Thất Thất. Dù sao cũng là chú chó do cô nhặt được, thuận tiện ghé vào cửa hàng thú cưng mua một ít đồ chơi và đồ ăn vặt. Không thể tay không mà đến nhà người khác được. Dù không có ai dạy từ bé nhưng cô vẫn biết những phép lịch sự cơ bản ấy.

Nơi Giang Vi sống rất yên tĩnh, cũng không cách nhà cô bao xa. Đó là một khu dân cư kiểu sân vườn, mỗi ngôi nhà đều có khoảng sân riêng. Mùa đông ấm áp, mùa hè mát mẻ, cách đó không xa là bờ biển, thường xuyên có người ung dung tản bộ ở đó.

Lư Chi bất giác cảm thấy sống ở nơi này thật sự rất dễ chịu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!