Huấn luyện quân sự ngày mười sáu bắt đầu, mãi cho đến cuối tháng, huấn luyện chừng nửa tháng.
Một lớp được chia thành một trung đội, lớp nào ít người thì xác nhập với lớp khác cùng khoa, một trung đội có chừng năm mươi người, một khoa làm thành một đại đội.
Trung đội trưởng và đại đội trưởng đều là sĩ quan được mời đến từ quân đội, mà đại đội phó là do sinh viên quốc phòng của trường đảm nhiệm. Trường có tổng cộng sáu ngành, phân ra nhiều khoa, cho nên số sinh viên quốc phòng đảm nhiệm chức đại đội phó cũng không ít.
Hứa Phóng được phân thành đại đội phó của khoa Tâm lý học, tức là đại đội phó đại đội 18.
Lâm Hề Trì không nghĩ vậy mà sẽ trùng hợp như vậy, sẽ bị phân tới đại đội của Lâm Hề Cảnh.
Bởi vì số lượng tân sinh rất nhiều, mỗi một đại đội sẽ được huấn luyện ở những nơi khác nhau trong trường học, một vài đội ở sân thể dục, một vài đội ở sân bóng rổ, đều là những sân bãi ngoài trời.
Khoa Tâm lý bị phân tới sân bóng rổ.
Không giống với mặt cỏ nhân tạo trên sân thể dục, sân bóng rổ là nền xi
-măng, bị mặt trời hâm nóng cả một buổi sáng, nhiệt độ trên sân gần như đã có thể dùng để chiên trứng gà. Ngay cả thời gian nghỉ ngơi, sinh viên cũng không dám ngồi trực tiếp trên mặt đất.
Chỉ có thể ngồi chồm hổm nghỉ ngơi.
Lâm Hề Trì nhàn rỗi không có việc gì làm, xin làm tì, nh nguyện viên Hội chữ thập đỏ, mỗi ngày đều ngồi trong lều trại, trước ngực gắn huy hiệu, có sinh viên cảm thấy không khỏe trong lúc huấn luyện thì đi qua đó giúp đỡ, rót nước, bôi dầu,... cho bọn họ.
Tháng tám ở thành phố cảng, ánh mặt trời rất độc, Lâm Hề Trì ngồi trong lều trại mà cũng cảm thấy không thể mở mắt ra được, không ngừng thoa kem chống nắng, nghĩ không ra lúc trước chính mình huấn luyện quân sự rốt cuộc là làm sao mà qua được.
Trước mắt là từng mảng từng mảng màu xanh, phía chéo bên lều trại chính là nơi Lâm Hề Cảnh đang xếp hàng, trung đội 2 của đại đội 18.
Hứa Phóng đang đứng ngay phía trước, trên người mặc thường phục quân đội, thân hình cao lớn lại rắn rỏi, đường nét quần áo phác họa dáng vẻ chính trực. Sườn mặt anh rõ ràng sắc nét, dáng vẻ lười nhác lúc bình thường đã được thu hồi lại, nhìn qua vừa nghiêm túc vừa đứng đắn.
Đã nói làm đại đội phó rất soái mà....... Lâm Hề Trì dựa vào mặt bàn suy nghĩ.
Có lẽ là kết thúc huấn luyện, anh sẽ nhận được một đống thư tình từ mấy đàn em thôi.
Khoảng cách không phải quá gần, Lâm Hề Trì cũng không biết bên kia đang làm gì.
Chỉ biết bây giờ đã thổi còi nghỉ ngơi rồi, nhưng trung đội 2 vẫn đang đứng trong tư thế quân đội.
Lâm Hề Cảnh đứng hàng thứ nhất, lúc này mặt đã phơi nắng đến đỏ, Lâm Hề Trì nhìn không rõ vẻ mặt của cô ấy.
Mãi cho đến thời điểm cách lúc kết thúc thời gian nghỉ ngơi còn năm phút, Hứa Phóng mới thả bọn họ đi uống nước nghỉ ngơi.
Lâm Hề Cảnh cầm cái cốc đi qua đây, ở bên lều trại này rót một cốc trà lạnh, ngồi bên cạnh Lâm Hề Trì thoa thêm kem chống nắng, cả khuôn mặt không có cảm xúc gì, cũng không nói chuyện.
Lâm Hề Trì chớp chớp mắt, nhắc nhở cô ấy: "Em mau trở về đi thôi, còn hai phút nữa là thổi còi rồi."
Lâm Hề Cảnh nhìn cô một cái thật sâu, muốn nói gì đó, nhưng không dám đến muộn, vội vàng uống hai ngụm nước rồi lập tức chạy về bên kia.
Huấn luyện vừa mới bắt đầu, đại đội 18 đã có không ít người sụp đổ.
Mười người trong lều trại có một nửa đều là của đại đội 18, nhưng đa số là giả vờ cả, Lâm Hề Trì và những tình nguyện viên khác hiểu rõ nhưng không nói ra.
Huấn luyện xếp hàng chủ yếu là do trung đội trưởng huấn luyện, còn đại đội phó chỉ làm một việc là giám sát.
Lâm Hề Trì nhìn Hứa Phóng vẫn luôn đứng bên cạnh giám sát, thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía cô, hai con ngươi sơn đồng thâm trầm, sống mũi thẳng tắp, đôi môi hơi mỏng. Mũ quân đội không ngăn được ánh mặt trời chiếu thẳng, bên dưới hàng mi tạo thành một bóng râm.
Bởi vì một thân quần áo này, cảm giác cấm dục trên người tăng lên gấp bội lần.
Lâm Hề Trì không nhịn được liếm liếm môi.
Thời gian huấn luyện buổi chiều là từ hai giờ rưỡi tới năm giờ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!