Những lời áy náy Lâm Hề Trì đều không nói ra được.
Bởi vì bên trong nhà có hệ thống sưởi ấm, cô còn đang mặc quần đùi áo ngắn tay, lúc này bị gió lạnh bên ngoài thổi, nhịn không được run rẩy cả người. Cô cong thắt lưng, muốn kéo anh lên.
Lần thứ nhất kéo không lên, giống như Hứa Phóng đang phân cao thấp với cô vậy. Lâm Hề Trì cắn môi tăng thêm sức lực.
Lần này thì Hứa Phóng đứng lên rồi, lười biếng dựa vào bức tường phía sau.
Lâm Hề Trì vội vàng kéo anh vào nhà.
Độ ấm trong phòng cùng với bên ngoài đúng là cách xa vạn dặm.
Vừa vào cửa, Hứa Phóng liền cảm thấy tình trạng tê cứng khắp người đã thuyên giảm đi không ít, anh xoay cổ, đi về phía sô pha. Lâm Hề Trì rót nước vào ấm, nấu sôi, sau đó lấy túi đựng nước ấm trong phòng ra, đem ra phòng khách sạc điện.
Hứa Phóng ngồi yên tại chỗ nhìn cô đi tới đi lui.
Nấu nước với sạc túi đựng nước ấm đều cần thời gian, Lâm Hề Trì lại quay về phòng, cầm một cái chăn quấn quanh người anh lại.
Hứa Phóng ngồi tại chỗ, lẳng lặng nhìn cô, không có động tác gì.
Lâm Hề Trì đi chân trần ngồi xổm trước mặt anh, lộ ra hai cẳng chân trắng trẻo mịn màng, hai tay nắm lấy tay anh, rũ mắt, như một đứa trẻ làm sai chuyện gì vậy, không dám nhìn anh.
"Thật xin lỗi..........."
Vừa đúng lúc túi đựng nước ấm đã sạc xong, Lâm Hề Trì theo bản năng buông tay anh ra, đi qua lấy túi đựng nước ấm đem lại, đặt vào lòng anh.
Mặt Hứa Phóng không có biểu cảm gì vứt túi đựng nước ấm sang chỗ khác.
Lúc này, nước cũng sôi rồi.
Lâm Hề Trì ngập ngừng nhìn anh một cái, đi qua đó, rót nước sôi vào trong cốc của cô, lại pha thêm chút nước lạnh, bê đến trước mặt anh một cách cẩn thận.
Hứa Phóng không nhận.
Lâm Hề Trì liếm khóe miệng, đặt cái cốc lên bàn trà.
Anh không nói tiếng nào, rõ ràng đang ngồi, lại cho cô một loại cảm giác như đang từ trên cao nhìn xuống.
Lâm Hề Trì đứng trước mặt anh, nghĩ tới vừa nãy đã xin lỗi rồi, liền quyết định nói chút đạo lý với anh: "Hôm nay bảy giờ em rời giường, sau đó giữa trưa em xem TV, không có ngủ trưa, nên em rất buồn ngủ."
"............"
"Nhưng em đã đặt đồng hồ báo thức rồi, có điều hình như không reo."
Phòng khách chỉ có đèn trong bể cá đang sáng, cùng với tiếng nước chảy róc rách. Đêm khuya là thời khắc yên tĩnh nhất trong ngày, Lâm Hề Trì không nhận được câu trả lời từ anh, thậm chí còn có loại cảm giác mình đang nằm mơ.
Nửa khuôn mặt của Hứa Phóng chìm trong bóng tối, cái chăn trên người tự nhiên rơi xuống dưới, lại lộ ra áo khoác màu đen bên trong, giống như đang tỏa ra khí lạnh.
Bầu không khí trầm mặc như vậy, làm cho sự chột dạ của Lâm Hề Trì lại dâng lên, nhỏ giọng nói: "Sao anh lại không gõ cửa."
Nghe vậy, rốt cuộc Hứa Phóng cũng đã mở miệng: "Gõ tới gãy cả tay."
"............."
Cửa nhà ông ngoại có hai lớp, bên ngoài là cửa phòng trộm, bên trong là một cánh cửa sắt lớn, cơ bản là nếu đóng lại, thì hoàn toàn không nghe được âm thanh từ bên ngoài.
Lâm Hề Trì phản ứng lại, sửa lời nói: "Chuông cửa, sao anh không ấn chuông cửa."
Hứa Phóng bình tĩnh nhìn cô: "Ấn tới nỗi tay cũng gãy rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!