Chương 36: (Vô Đề)

Bầu không khí đột nhiên im lặng.

Tưởng Chính Húc phản ứng lại nhanh nhất, run rẩy giơ tay lên, vươn ngón trỏ chỉ vào Hứa Phóng, dùng giọng điệu tràn đầy sự chỉ trích với anh: "Hứa Phóng, mày cái người này sao có thể như vậy chứ!"

"..............."

Lâm Hề Trì đột nhiên lấy lại tinh thần, nhưng điều đầu tiên chú ý tới là tay mình đang bị Hứa Phóng nắm, cô chớp chớp mắt, tăng thêm chút sức lực nắm lại tay anh.

Nghĩ thầm như thế nào mà đến chuyện nắm tay này cũng để cho Hứa Phóng nhanh chân đến trước chứ.

Làm cho cô trong cuộc tình này chả có chút tác dụng nào.

Từ năm nhất cao trung ba người đã học chung một lớp. Bởi vì cao, nên Hứa Phóng và Tưởng Chính Húc thường ngồi hàng cuối cùng, lúc học năm hai thì ngồi cùng bàn, quan hệ cũng tự nhiên mà tốt lên.

Mà Lâm Hề Trì có chuyện gì hay không cũng đi tìm Hứa Phóng, dần dà, cô cũng có quan hệ rất tốt với nam sinh ngồi cạnh Hứa Phóng là Tưởng Chính Húc.

Chuyện Hứa Phóng thầm mến Lâm Hề Trì này, không phải Hứa Phóng nói với cậu ta, mà là Tưởng Chính Húc tự mình phát hiện ra.

Hội thao học kỳ một năm nhất cao trung, tiến hành hai ngày liên tiếp. Tối ngày đầu tiên đã tổ chức một buổi liên hoan, chỉ có năm nhất năm hai tham gia, năm ba thì phải tự học buổi tối.

Theo yêu cầu, mỗi lớp phải đóng góp một tiết mục.

Tinh thần tập thể của lớp bọn họ chưa mạnh lắm, mãi cho đến tuần cuối cùng bọn họ mới bắt đầu vội vội vàng vàng chuẩn bị. Bởi vì không đủ thời gian, cuối cùng chỉ có thể chọn một loại tiết mục đơn giản nhất

------ tìm hai người đi lên song ca một bài.

Ủy viên văn nghệ chọn ra hai bạn học hát dễ nghe trong lớp, vốn dĩ muốn trực tiếp hời hợt qua đi như vậy, nhưng chủ nhiệm lớp cảm thấy quá mức đơn giản. Vừa đúng lúc trước đó Lâm Hề Trì điền trong sơ yếu lý lịch trung học mà bắt buộc phải điền, tại mục sở trường, đã thuận tay điền đàn dương cầm.

Lâm Hề Trì liền không hiểu ra sao liền trở thành người thứ ba trong tiết mục biểu diễn, ngồi đàn dương cầm ở phía bên trái sân khấu, xem như trở thành phông nền cho hai người ca hát.

Sau đó, sau khi hội thao của trường kết thúc.

Cô không hiểu ra sao lại trở thành chủ đề nóng ở trường học, rất nhiều nam sinh lớp khác đều đang hỏi phương thức liên hệ của cô. Lúc ấy một người bạn khác lớp của Tưởng Chính Húc, cũng thường nhờ cậu ta giúp chuyển đồ vật này nọ cho Lâm Hề Trì.

Nhiều nhất là một ít đồ ăn vặt và đồ uống.

Chỉ tặng được hai ngày, việc này đã bị Hứa Phóng phát hiện.

Lúc ấy Hứa Phóng cũng không nói gì, nhưng mỗi ngày sau đó, mỗi lần Tưởng Chính Húc cầm đồ trở về lớp, những thứ này đều sẽ bị Hứa Phóng cướp đi, sau đó mặt không đổi sắc đưa lại cho người bạn đó của cậu ta.

Sau khi giằng co suốt một tuần như vậy, trong lớp dần dần sinh ra tin đồn Hứa Phóng đang theo đuổi người bạn này của cậu ta. Người bạn kia của Tưởng Chính Húc thật sự không chịu nổi nữa, sau đó liền bỏ luôn ý định.

Chuyện này làm cho nội tâm Tưởng Chính Húc cảm thấy có chút kỳ quái.

Trong khoảng thời gian quan sát tiếp theo, cậu ta phát hiện ra Hứa Phóng đối với mỗi nam sinh muốn tiếp cận Lâm Hề Trì đều như vậy. Cho dù bị người ta hiểu lầm thành gay, cũng không để cho những nam sinh khác tới gần cô.

Mấy năm nay, Tưởng Chính Húc cũng coi như là người chứng kiến mối quan hệ của hai người bọn họ.

Lúc này nghe được Lâm Hề Trì nói cô theo đuổi Hứa Phóng thật lâu, còn theo đuổi rất vất vả, cậu ta thật sự là không thể tin được, hơn nữa Hứa Phóng người này cứ được hai ba ngày là lại tìm đến cậu ta, dáng vẻ giống như rơi vào trong nước sâu biển lửa vậy, lại càng giống như đổ dầu vào lửa.

Đột nhiên Tưởng Chính Húc cảm thấy những an ủi lúc trước của mình với anh toàn bộ đều biến thành trò cười.

Đối với loại tình huống này, cậu ta lý giải thành.

Hứa Phóng thích Lâm Hề Trì, nhưng vô cùng hưởng thụ quá trình được cô theo đuổi, cho nên vẫn luôn kéo dài.

Sự chính trực của cậu ta bị dựng dậy, trong lúc nhất thời đã ném chuyện tình cảm anh em với Hứa Phóng ra sau đầu, thầm nghĩ phải đem cái vị trí thấp bé trong đoạn tình cảm này của Lâm Hề Trì cứu ra ngoài, nói cho cô biết chân tướng.

"Lâm Hề Trì." Tưởng Chính Húc vừa nói vừa chạy ra xa cách bọn họ vài bước, lớn tiếng la, "Nhưng Hứa Phóng mẹ nó yêu thầm cậu mấy trăm năm rồi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!