Nghe vậy, Lâm Hề Trì sửng sốt, vì lúc anh nói những lời này, vẻ mặt trở nên rất nghiêm túc. Cô đứng tại chỗ trong chốc lát, như đang suy nghĩ cái gì, sau đó nghiêng đầu gọi anh: "Rắm Rắm."
Dáng vẻ này của Lâm Hề Trì trong mắt Hứa Phóng giống như hối hận vậy, anh nhướng mày, không hiểu sao lại tức giận. Ngay sau đó, Hứa Phóng mím môi, nâng tay che kín miệng cô lại, giọng điệu vô cùng hung dữ.
"Anh mặc kệ em có nhớ hay không."
"..............."
Lâm Hề Trì mới không sợ anh đâu, vất vả cạy tay anh ra, sau đó dùng luôn cả hai tay kéo ra, vẻ mặt cô buồn bực, lại mơ hồ mang theo chút đắc ý: "Rắm Rắm, bây giờ có phải anh đang vừa cảm động lại vừa sợ hãi không?"
Nghe nói như thế, Hứa Phóng không hiểu ra sao cả, anh tạm dừng một chút, chỉ nắm bắt được từ chọc trúng anh, lạnh mặt nói: "Anh sợ cái rắm."
"Vậy thì là cảm động rồi." Đôi mắt Lâm Hề Trì trừng lớn một chút, sau đó cười tủm tỉm nhìn nhìn anh, "Em cũng cảm thấy bản thân mình thật vĩ đại. Anh xem, tính tình anh xấu như vậy, vậy mà em cũng nguyện ý làm bạn gái anh."
"............."
"Anh đúng là nên cảm động."
"............." Thái dương Hứa Phóng giật giật, đẩy đầu cô ra xa một chút, thấy dáng vẻ này của cô không giống như là bị bầu không khí vừa nãy ảnh hưởng nên mới đồng ý, tâm trạng cũng chuyển sang tốt hơn không ít. Vì vậy, anh quyết định nuốt cơn tức giận xuống.
"Nhớ rõ là được."
Tạm dừng vài giây.
"Rắm Rắm." Mắt hạnh chớp chớp, Lâm Hề Trì không nói đùa nữa, giơ một tay ra nắm lấy cằm anh, "Rõ ràng là sinh nhật của anh, như thế nào mà ngược lại em lại nhận được quà thế này."
Vẻ mặt Hứa Phóng sửng sốt.
Rất nhanh, Lâm Hề Trì lại bày ra dáng vẻ anh có thể đem chuyện chung thân của anh gửi gắm cho em, tiếp tục nói: "Anh đừng sợ, em sẽ đối xử rất tốt với anh đó."
Tay Hứa Phóng bị cô cầm lấy, mang tai bắt đầu nóng lên, trong con ngươi hiện lên vài tia bối rối, vẻ mặt cứng nhắc không biết làm sao. Anh giật giật môi, không đợi anh đáp lời, Lâm Hề Trì lại nói: "Dù sao cũng là do em chiều anh thành như vậy mà."
".............."
"Trách nhiệm của em thì để em gách vác."
".............."
Mặt Hứa Phóng không đổi sắc cúi đầu nhìn cô, mặc dù bây giờ anh quả thật rất vui vẻ, mặc dù tới tận bây giờ anh vẫn có cảm giác như đang ở trong giấc mơ vậy. Nhưng những điều này, cũng hoàn toàn không thể ngăn cản ý nghĩ muốn vứt ra hàng trăm ví dụ về những việc làm trong quá khứ của cô trong đầu anh.
Anh hy vọng cô có thể suy nghĩ kỹ càng.
Chiều chuộng, chứ không phải là xem đối phương như chó.
Hai người ngây người ở bên ngoài hai tiếng đồng hồ.
Lâm Hề Trì đứng trước cửa lầu ký túc xá, dùng sức vẫy tay với anh, sau đó nhảy chân sáo đi vào ký túc xá.
Hứa Phóng cúi đầu nhìn xuống điện thoại, chú ý tới thời gian đã sắp mười giờ, anh ngửa đầu nhìn tòa nhà ký túc xá, tìm được phòng của Lâm Hề Trì, rất nhanh liền xoay người trở về.
Nói đến chuyện thích Lâm Hề Trì này, Hứa Phóng cũng không nhớ rõ là chính mình bắt đầu từ khi nào.
Là bởi vì lần mình bị bệnh phải nhập viện đó, cô đi đến trước mặt mình, không hề báo trước mà bắt đầu khóc;
Hay là sau khi biết thành tích thi cao trung, cô vui mừng rạo rực chạy đến nhà anh, không để ý anh còn đang nằm ngủ trên giường, trực tiếp nhấc chăn của anh lên, ghé sát vào mặt anh nói: "Rắm Rắm! Cậu vui không? Chúng ta có thể đi học chung một trường cấp ba này!"
Tình hình ngay lúc đó anh còn nhớ rõ.
Anh ghét nhất là lúc anh đang ngủ mà có người ồn ào, nhưng Lâm Hề Trì bị anh mắng cả trăm ngàn lần, vậy mà không một lần nào nhớ rõ lời anh nói, hơn nữa lại càng càn rỡ hơn. Lúc ấy anh vừa mới ngủ, sau khi bị cô đánh thức, da đầu bốc cháy, chỉ muốn nổi giận.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!