Bởi vì những lời này của cậu, không khí đột nhiên trở nên vừa ái muội lại yên lặng.
Trong căn phòng nhỏ, ánh sáng mờ áo, lúc sáng lúc tối của những cây nến.
Chàng trai trẻ ngồi ở đối diện nàng nói ra câu kia, ở bầu không khí như vậy, có vẻ lưu luyến mà dụi dàng.
Nhưng lại rất áp lực, làm Lâm Hề Trì không thở nổi.
Đầu chỗ trống sau một lúc lâu, Lâm Hề Trì thậm chí bắt đầu cảm ơn Hứa Phóng vừa mới đem kéo khóa áo khoác của nàng che hết mặt.
Có một lớp màn che chắn, cho dù là cản trở không khí tràn vào, nàng đều cảm thấy hít thở dễ hơn.
Lâm Hề Trì không biết trả lời cậu như thế nào.
Nàng cảm thấy mình có thể giống quá khứ nói dối, nàng tùy tiện đều có thể nói rất nhiều lời phản bác cậu, làm cậu không bao giờ có sũy nghĩ như vật.
Nàng có thể tránh được lúc này, hóa giải tình huống xấu hổ mà không biết làm sao bây giờ.
Chỉ cần nàng cười pha trò, dùng thái độ đùa vui nói cậu suy nghĩ gì vậy, quan hệ của bọn họ liền sẽ quay về như ban đầu.
Khả năng sẽ có một chút thay đổi, nhưng thời gian lâu chắc chắn có thể quay về như trước.
Cứ làm như vậy đi.
Nhưng cậu ấy cũng chắc chắn thích mình, mới nói với mình như vậy.
Chắc chắn như vậy.
Nếu không thì sẽ không thể làm bạn bè được nữa.
Lâm Hề Trì cắn răng, kéo khóa xuống, biểu cảm như đang chiến đấu rất kiên cường anh dũng.
Nàng kéo khóa kéo đến chóp mũi, lộ ra một đôi mắt đen nhánh sáng lấp lánh.
Vừa lúc chạm vào ánh mắt cậu.
Trong lúc nàng vẫn yên lặng, cậu nhìn chằm chằm vào nàng, tầm mắt không dịch chuyển.
Phảng phất muốn cách kia một tầng vải, có thể hiểu rõ nội tâm của nàng, muốn biết suy nghĩ của nàng đến tột cùng là như thế nào.
Hai mắt cậu rất thâm trầm bình tĩnh, ngọn nến ngược trong mắt cậu.
Ánh sáng rất mỏng manh, như là bị nàng nhẹ nhàng vung lên, hoặc là tùy ý nói vài câu, liền sẽ tắt, trở về tối như mực.
Lời Lâm Hề Trì định nói không thốt ra miệng được, nàng cúi đầu, tránh đi tầm mắt của cậu.
Vừa lúc nhìn đến ngọn nến trên bánh kem, đã cháy sắp hét, nàng mới lẩm bẩm nói chuyển đề tài.
"Cậu nhanh cầu nguyện đi……"
Phản ứng của nàng là cho câu trả lời cho cậu.
Hứa Phóng khép lông mi, hơi hơi run.
Đầu lưỡi liếm liếm khóe môi, tự giễu mà cười một tiếng, thanh âm thong thả ung dung lại hơi khàn khàn: "Nguyện vọng a ——"
Cậu ngừng vài giây, dịu giọng, như điều chỉnh lại cảm xúc, giọng điệu giống như xưa cà lơ phất phơ không để tâm: "Cậu quên những lời vừa rồi đi."
"……"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!