Cuối tháng chín, thành phố chớm thu đến đúng hẹn, bầu trời cao xanh mà trong lành, không một gợn mây. Đúng lúc cây hoa quế dưới tòa nhà dạy học vừa trổ bông, cửa phòng học mở rộng, mùi thơm theo làn gió quấn quít cuốn đến.
Cái quạt cũ phát ra những âm thanh nhỏ, bên tai còn có tiếng phấn viết va chạm với bảng đen cùng cây bút ma sát trên trang giấy tạo ra những tiếng loạt soạt. Giọng nói của thầy Diệp Chí Bân vang lên, đang ở trên bục giảng thao thao bất tuyệt (1).
(1) Thao thao bất tuyệt: nói liên tục không ngớt.
Lâm Hề Trì có chút thất thần, cúi đầu viết tới viết lui trên giấy nháp bốn con số.
----- 1024.
Dư quang cô chú ý thấy người bên cạnh hình như đang nhích đầu tới gần, Lâm Hề Trì liền lập tức lấy lại tinh thần, khép vở lại, bình tĩnh nhìn về phía bảng đen, ghi chép bài học trên đó vào vở học.
Nhưng cái này hình như chỉ là ảo giác của cô, Hứa Phóng vẫn đang ngồi yên tại chỗ ngồi, môi khẽ mím, cúi đầu viết bài. Tóc của cậu đã được cắt ngắn một chút, lộ ra cái trán trơn bóng, nhìn qua rất có tinh thần.
Thấy thế, Lâm Hề Trì vỗ vỗ mặt, cũng tập trung tinh thần nghe giảng thật nghiêm túc.
Ngày mai là ngày Quốc khánh, bởi vì lúc này đang là thứ bảy, trường học cũng không cần phải điều chỉnh thời gian để sắp xếp học bù, theo như quy định của đất nước cho nghỉ dài hạn bảy ngày.
Cả ký túc xá trừ Trần Hàm, ba người còn lại đều ở tỉnh R, muốn về nhà đều rất thuận tiện, cho nên về cơ bản nếu có thể về nhà thì đều trở về.
Nhà của Trần Hàm cách trường học rất xa, đi máy bay còn tốn ba tiếng đồng hồ, đi qua đi lại thật sự rất phiền phức. Nhưng lần này bởi vì được nghỉ một tuần, cô ấy cứ rối rắm mãi, cuối cùng vẫn chọn về nhà.
Ký túc xá liền chỉ còn lại một người là Lâm Hề Trì.
Bảy ngày nghỉ này cô cũng đã sớm lên kế hoạch, nhờ có hội phó giới thiệu, bên ngoài trường học có một tiệm trà sữa tạm thời tuyển nhân viên, chỉ làm việc trong vòng bảy ngày nghỉ Quốc khánh. Lâm Hề Trì thêm wechat của chủ quán, nhìn qua yêu cầu cơ bản, sau đó liền đăng ký.
Làm công việc này, chủ yếu là bởi vì thời gian rảnh vào ngày nghỉ rất nhiều, Lâm Hề Trì muốn đi làm để vượt qua khoảng thời gian này, nhưng cũng có chút liên quan đến việc thiếu tiền.
Cuộc đánh cược kia giữa Lâm Hề Trì và Hứa Phóng đã kết thúc, trước kia cô đưa cho cậu ba nghìn tệ sinh hoạt phí đã xài hết toàn bộ, hơn nữa còn dùng ngược lại của cậu mấy trăm tệ nữa.
Tuy rằng cô không tính trả lại, nhưng cái này cũng là một sự cảnh báo đối với cô, nếu cô còn tùy ý tiêu tiền như vậy nữa, thì một tháng ba nghìn tệ là tuyệt đối không đủ. Quan trọng là lại qua một tháng nữa, là đến sinh nhật của Hứa Phóng rồi, Lâm Hề Trì còn muốn tích tiền mua quà tặng cậu.
Những năm qua rồi hai người đều không để tâm đến chuyện quà sinh nhật này, Lâm Hề Trì lại càng tùy ý. Mỗi lần tới ngày đều chỉ tùy tiện tặng đại cậu một thứ gì đó, ví dụ như một cây bút thiếu nắp, ví dụ như một lon coca cô đã uống chỉ còn một nửa, lại ví dụ như cái đồng hồ cô đã dùng nửa năm.
Nhưng năm nay chắc chắn không thể như vậy được.
Cô còn tiếp tục như vậy, quả thật chính là trực tiếp đem tặng Hứa Phóng cho người khác rồi.
Lúc Lâm Hề Trì còn đang miên man suy nghĩ thì tiếng chuông tan học vang lên. Diệp Chí Bân kéo dài bài giảng một chút, nhưng chú ý tới vẻ mặt xôn xao của sinh viên, rất nhanh lại để bọn họ đi.
Lâm Hề Trì cúi đầu thu dọn xong đồ đạc, cùng Tân Tử Đan và Diệp Thiệu Văn nói tạm biệt. Hứa Phóng đang ngồi bên cạnh chờ cô, chân dài gác lên thanh gác chân của cái bàn trước mặt.
Hứa Phóng nhếch khóe môi, thuận miệng hỏi: "Bảy ngày nghỉ này cậu định làm gì?"
"Tớ định đi làm thêm." Lâm Hề Trì đứng lên, nói đúng sự thật cho cậu, "Ngay bên ngoài trường học, chỉ làm trong kỳ nghỉ bảy ngày Quốc khánh."
Hứa Phóng nhíu mày: "Cậu không có việc gì làm hay sao mà đi làm thêm?"
Hai người vừa nói vừa đi ra ngoài.
"Thì tớ không có việc gì làm mới đi làm thêm đó." Lâm Hề Trì lấy chìa khóa xe đạp ra từ trong túi xách, hỏi cậu, "Nếu không cậu cũng đến làm đi, dù sao cậu cũng không có gì làm, mỗi ngày nhàn rỗi muốn chết."
Hứa Phóng liếc mắt nhìn cô một cái, không nói gì.
"Cậu đợi một lát, tớ xem xem." Lâm Hề trì lấy điện thoại ra xem tin nhắn trò chuyện lúc trước với chủ quán, "Yêu cầu là tính cách hoạt bát sáng sủa, có kiên nhẫn, dễ ở chung.......... Ấy, hình như cậu không quá phù hợp rồi."
"............"
"Thời gian làm việc mỗi ngày không ít hơn bốn tiếng đồng hồ, một tiếng mười lăm tệ, tớ cảm thấy cậu sẽ chê ít."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!