Lâm Hề Trì buông bình nước, nghe được lời này cũng sửng sốt một chút, theo bản năng nhìn mắt cậu.
Sân bóng rổ vẫn vô cùng náo nhiệt, hai nam sinh khoác vai, thẹn thùng nói chuyện cùng nữ sinh trước mặt, chung quanh còn vài người đang nghịch bóng, là cảnh tượng rất sống động.
Tâm trạng của đám người này rất sung sướng, còn trong ở niềm vui chiến thắng.
Hứa Phóng đứng ở trước mặt nàng, như là mới vừa tắm xong, nước theo sợi tóc chảy xuống, đọng lại ở cằm, tạo thành giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống đất, bộ quần áo màu đỏ tươi đã chuyển sang đậm màu.
Mùi hormone nam tính tỏa ra nồng đậm.
Hai mắt cậu sâu lắng, oán giận giống lốc xoáy phập phồng trong ngực, cả khuôn mặt không che giấu tâm trạng khó chịu.
Trong nháy mắt này, Lâm Hề Trì thậm chí còn cảm giác nếu nàng không nhổ ngụm nước trong miệng, Hứa Phóng phỏng chừng sẽ ghi hận nàng cả đời.
Lâm Hề Trì chậm rì rì nuốt xuống, siết chặt bình nước, đóng nắp lại.
Sau đó khom lưng sờ trong thùng, lúng ta lúng túng: "Mình cho rằng…… Ai, cậu sao lại phát giận, cậu cũng không nói muốn mình đưa nước nha, nơi này hẳn là còn có……"
Lâm Hề Trì sờ soạng nửa ngày, lại cái nắp bình cũng chưa đụng tới.
Nàng đột nhiên có loại dự cảm không tốt, cúi đầu nhìn thùng trống không, một chai cũng không còn.
"……" Lâm Hề Trì nhìn trộm cậu một cái.
Hứa Phóng biểu tình không có nửa điểm biến hóa, đứng ở tại chỗ nghỉ ngơi một lúc, phập phồng ở ngực giảm đi nhiều, cũng nghe không tiếng thở dốc mạnh như cũ.
Lâm Hề Trì đứng lên, cảm giác không biết làm sao, nàng tuyệt đối sẽ bị Hứa Phóng mắng chết.
Nàng nhìn bốn phía, tùy tiện chỉ phương hướng: "Mình đi lấy chai nước cho cậu!"
Nói xong liền muốn chạy.
Nhưng Hứa Phóng phản ứng cực nhanh, một tay lập tức giữ đầu nàng, xoay trở lại.
Lâm Hề Trì cảm thấy đầu mình như một quả bóng rổ, bị cậu tùy ý đùa nghịch.
Hứa Phóng rũ xuống mắt, giọng lạnh nhạt: "Đi đâu lấy?"
"Mình hỏi trong câu lạc bộ có không." Thấy cậu không nói lời nào, đầu nàng vẫn trong tay cậu thật cẩn thận lấy lòng cậu, "Nếu không có mình đến lớp thú y của mình lấy ——"
Nàng còn chưa nói xong, Hứa Phóng liền kéo kéo khóe miệng, lông mi khẽ run, dùng tay còn lại lấy chai nước trong tay nàng rồi mới buông đầu nàng ra.
Hứa Phóng mặt mày khẽ nhếch, bởi vì mới vừa vận động mạnh, gương mặt ửng đỏ, bên tai đều là hồng một mảng lớn.
Cậu mở nắp bình, giọng điệu rất không vui.
"Chờ cậu trở về tôi đã chết khát rồi."
Sau đó, Lâm Hề Trì liền nhìn cậu cách miệng chai, rót nước vào miệng, hầu kết lên xuống, một chai nước ở trong khoảnh khắc liền bị uống hết sạch.
Biểu tình của cậu không có nửa điểm mất tự nhiên.
Lâm Hề Trì hô hấp cứng lại, cảm thấy phản ứng của cậu đương nhiên như vậy, chính nàng cũng không nên cảm thấy không bình thường.
Nàng đứng ở tại chỗ, nhìn Hứa Phóng đem cái chai vứt vào thùn bên cạnh.
"Mình đi về đây." Lâm Hề Trì sờ sờ đầu, lẩm bẩm, "Trận tiếp theo sắp bắt đầu rồi."
Nàng cũng không chờ Hứa Phóng trả lời, nói xong liền quay đầu đi luôn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!