Chương 24: (Vô Đề)

Một trận chia làm bốn hiệp, mỗi hiệp 12 phút, nửa trận nghỉ ngơi mười lăm phút, mỗi hiệp cách 130 giây.

Mỗi trận có hai trọng tài cùng hai người ghi điểm, từ hiệp hội trọng tài bên kia chỉ định.

Lâm Hề Trì đeo kính sát tròng, quay đầu nhìn xuống Hà Nho Lương và Diệp Thiệu Văn, từ góc độ này có thể nhìn đến bọn họ hai cái đã tìm vị trí ngồi xuống.

Trận đấu cũng sắp bắt đầu, nam sinh bên cạnh dường như đều cùng Hứa Phóng rất quen thuộc, người cách gần nhất cậu còn thực ái muội mà đấm ngực cậu.

Bị Hứa Phóng một đấm đánh về.

Lâm Hề Trì do dự, cuối cùng vẫn là không đi.

Nàng nghiêng đầu, bên tai còn có thể nghe được mấy nam sinh đang ồn ào, bị Hứa Phóng quát bảo ngưng lại: "Ồn ào cái rắm."

Loại tình huống này Lâm Hề Trì gặp được cũng không ít.

Bắt đầu lớp 10, đám nam sinh vây quanh bên cạnh Hứa Phóng, mỗi lần nhìn thấy hai người bọn họ ở cùng nhau liền sẽ phát ra một trận ồn ào.

Lúc đầu Lâm Hề Trì cũng có chút xấu hổ, sau theo chân quen biết bọn họ cũng không còn chuyện này.

Đều là người chơi trọng tâm.

Sau đó có nữ sinh lớp khác tới tìm nam sinh trong lớp, cũng đều kếu lên kỳ quái.

Lâm Hề Trì đem hành vi này như là sơ thích của bọn họ, cho nên giờ phút này nàng cũng không xấu hổ, ngược lại tò mò hỏi: "Cậu ngày thường đối bọn họ đều hung dữ như vậy sao?"

Hứa Phóng từ hộp giấy bên chân lấy ra một chai nước, ném vào trong lòng nàng, một cái tay khác khoác sau ghế của nàng, thần thái không chút để ý: "Nói vậy có ý gì."

"Không có." Lần này Lâm Hề Trì không hề tự rước nhục, cắn môi vặn mở nắp chai đưa cho cậu, "Mình rất tò mò cậu như vậy vì cái gì sẽ có bạn bè."

Hứa Phóng tiếp nhận, nhưng không uống, không phản ứng nàng.

Lâm Hề Trì cúi đầu cân nhắc, suy đoán: "Dùng tiền mua?"

"……" Hứa Phóng tức khắc cảm thấy mình ở trong cảm nhận của nàng hoàn toàn không đúng tí nào, cậu trầm mặc vài giây, bắt đầu cường điệu: "Ông đây có rất nhiều bạn bè."

Lâm Hề Trì coi như cậu thừa nhận: "À, quả nhiên là dùng tiền mua."

Hứa Phóng bị nàng làm tức đến vui vẻ, trực tiếp nhận xuống, trái lại trào phúng nàng.

"Cho nên cậu cũng là tôi dùng tiền mua?"

"Mình đương nhiên không phải." Lâm Hề Trì lập tức phủ nhận, bộ dáng anh dũng hy sinh, "Cho nên mình từ nhỏ liền cảm thấy mình đặc biệt vĩ đại."

Hứa Phóng: "……"

Nhìn giữa sân hai cái đội bóng đã chọn xong đội hình, năm đỏ năm lam.

Trung phong ở trong vòng nhảy lên, đội lam nhảy lên đánh trúng, bên tai có tiếng còi vang lên.

Lâm Hề Trì đột nhiên phản ứng lại, hỏi: "Cậu là dự bị sao?"

Hứa Phóng mở nắp chai nước trong tay nàng, thong thả ung dung mà trả bình lại.

"Ừ."

"Cậu vì sao là dự bị." Lâm Hề Trì nhíu mày, "Cậu không phải trong đội tuyển sao?"

Hứa Phóng lại đem bình nước ném vào trong lòng nàng, chỉ chỉ các cầu thủ trong sân đang chạy vội, biểu tình lười nhác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!