Chương 23: (Vô Đề)

Nghe vậy, Tân Tử Đan biểu tình cứng đờ, ánh mắt lóe lên, đầu cô ta cúi xuống thấp hơn, dùng mu bàn tay lau nước mắt, che thần sắc, không nói gì.

Nếu lúc trước Lâm Hề Trì không chắc chắn người quăng vỡ cái ly của minh nhưng nhìn phản ứng của Tân Tử Đan, Lâm Hề Trì chắc người là co ta làm.

Nhận thấy không khí giữa 2 người, Nhiếp Duyệt trước đó an ủi Tân Tử Đan khóc, đưa ra suy đoán khác để hòa giải 2 người.

"Hay trong chúng ta có ai vô tình không khóa cửa để người khác vào phòng."

Trần Hàm cũng vội vàng hát đệm: "Đúng vậy, hơn nữa mình nghe nói trong trường có rất nhiều mèo hoang hay là mèo chạy vào."

Lâm Hề Trì ôm cái ly, đứng im.

Tân Tử Đan ngồi trên ghế đang lau nước mắt, cũng chậm chạp không đáp.

Hai nhân vật chính không nói gì, hai nhân vật phụ phá vỡ sự ngượng ngừng không thành, lúc này cũng không biết nên nói gì.

Trần Hàm do dự một lát, đến ban công cầm chối, dọn mảnh vỡ trên nến.

Nhân hành động này, Tân Tử Đan rốt cuộc nâng đầu, đứng lên, lấy chổi trong tay Trần Hàm, hồng mắt: "Là mình chuyện bé xé ra to…… Thực xin lỗi, mình còn nghĩ rằng là mình làm gì khiến cho mọi ngươi không vui."

Đợi nửa ngày được câu như vậy, Lâm Hề Trì tức giận rất vui vẻ, nhịn không được câu "Cậu nghĩ thật không có gì sai" liền trở lại chỗ mình.

Giọng Lâm Hề Trì và biểu tình đều không giống bình thường nhẹ nhàng dễ ở chung, trở nên sắc bén lại lạnh lùng.

Không khí hơi hòa hoãn một chút nháy mắt lại đóng băng.

Nhìn dáng vẻ này của Lâm Hề Trì, Nhiếp Duyệt sửng sốt tại chỗ một chút, thực mau liền qua đi vỗ bả vai nàng: "Cậu hôm nay sao thế?"

Lâm Hề Trì còn lửa giận, thiếu chút nữa tức giận với Nhiếp Duyệt, nàng kéo khóe miệng, nhàn nhạt nói: "Không có việc gì."

Thật ra chuyện không liên quan Trần Hàm và Nhiếp Duyệt.

Hai người một mới từ nhà trở lại, một vừa cùng câu lạc bộ đi chơi về, đều là tâm tình rất tốt trở về trường học, kết quả vừa về liền gặp 2 người đang giương bạt kiếm.

Nghĩ vậy, Lâm Hề Trì đột nhiên hơi áy náy.

Nhưng nghe đến giọng Tân Tử Đan, nàng thẹn ý nháy mắt không còn sót lại chút gì.

Tân Tử Đan nhìn lại đây, không có chút dáng vẻ làm chuyện trái với lương tâm, giọng nghẹn ngào: "Ý của cậu là cảm thấy mình đem cái ly của cậu quăng vỡ sao?"

Thấy Lâm Hề Trì không có ý trả lời, Nhiếp Duyệt đứng ở cạnh nàng, chần chờ mà giúp nàng trả lời: "Trì Trì hẳn là sẽ không vô duyên vô cớ nghĩ như vậy……"

"Cậu không thể tự trả lời sao?" Tân Tử Đan cao giọng, như là rất uất ức, âm cuối khóc nức nở, "Cậu có chuyện nói thẳng được không?"

Lâm Hề Trì thật sự bị thái độ của cô ta làm cho hoàn toàn không biết nói gì.

Nàng là lần đầu tiên gặp được người như vậy.

Nàng không qua lại nhiều với người xung quanh, vui hay không làm chuyện tốt hay xấu với nàng đều trực tiếp nói cho nàng.

Lâm Hề Trì lần đầu gặp người làm chuyện xấu với nàng còn chất vấn, làm nàng trong khoảng thời gian ngắn thậm chí bắt đầu hoài nghi phán đoán của mình.

Nàng quay đầu lại, bình tĩnh mà nhìn Tân Tử Đan.

"Vậy cậu quăng vỡ sao?"

Tân Tử Đan lập tức phủ nhận: "Mình đương nhiên không có! Mình vì cái gì phải làm chuyện này ——"

Lâm Hề Trì đánh gãy nàng: "Vậy không có gì để nói."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!