Chương 22: (Vô Đề)

Hứa Phóng ngừng vài giây, nhíu mày giống như không kịp hiểu ý nàng, duỗi tay véo mặt nàng: "Nói cái gì ngoạn ý nhi?"

Lâm Hề Trì liếc cậu, đem tay cậu đẩy ra: "Nói cậu cũng không hiểu."

"……" Cậu không hiểu cái gì?

"Dù sao mình đoán khẳng định không sai." Lâm Hề Trì đi hướng ký túc xá, xua xua tay với cậu, "Mình đi đây, cậu cũng mau về đi thôi."

Hứa Phóng tay đút túi đứng tại chỗ, nhìn nàng đi vào ký túc xá, cũng không giống ngày thường quay đầu tiễn cậu.

Cậu lười biếng mà ngáp một cái, cúi đầu lấy ra di động nghịch giết thời gian.

Lúc này mới 7 giờ thôi.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ soi sáng hành lang, chùm tia sáng rơi đầy đất.

Hàng hiên im ắng, thường thường nhìn thấy mấy nữ sinh yên lặng xuống lầu

Đi đến lầu 5, Lâm Hề Trì quẹo trái, đi đến trước cửa phòng 518, cầm chìa khóa mở cửa.

Rèm ký túc xá đóng kín, trong phòng rất tối.

Lâm Hề Trì không chắc Trần Hàm còn ngủ trên giường, cho nên cũng không có sốt ruột bật đèn.

Nàng đem cặp sách đặt trên bàn, mở đèn bàn, ánh mắt vừa nhìn chú ý tới mảnh vỡ thủy tinh chiếc ly của nàng được ném vào thùng rác.

Nàng nghĩ nghĩ, việc đồ đạc sắp xếp trong ký túc trước khi phát sách, đem mảnh vỡ thu thập sạch sẽ vào thùng rác lần nữa.

Làm xong việc này, Lâm Hề Trì nghiêng đầu nhìn bàn Tân Tử Đan, mặt bàn rất gọn gàng, dán giấy màu hồng nhạt, hai cái cái ly vẫn là trước sau như một mà đặt ở góc trái.

Nói thật, lần đầu làm chuyện này nàng không thể không hồi hộp.

Lâm Hề Trì dừng lại nhìn giường Trần Hàm.

Giường Trần Hàm treo màn trắng, cách một lớp màn nàng không nhìn rõ.

Lâm Hề Trì tự hỏi rồi mang lên mắt kính, bò lên giường mình.

Xác nhận chắc chắn Trần Hàm không ở, nàng còn cẩn thận gọi vài tiếng nghi ngờ: "Tiểu Hàm, Tiểu Hàm? Tiểu Hàm!"

Lâm Hề Trì yên lòng, xuống giường.

Đây là Lâm Hề Trì lần đầu tiên sống ở ký túc.

Khi học cấp 3, lớp 12 nàng cũng không chọn ở ký túc.

Tuy rằng trước kia có nghe qua bạn ngồi cùng bàn oán trách quan hệ bạn cùng phòng không tốt, nhưng nàng không cách nào đồng cảm được như bản thân trải qua, cho nên đối chuyện này cũng không có quá nhiều ý kiến.

Cách bạn ngồi cùng bàn làm là nhịn, không muốn mọi chuyện trở nên xấu hổ.

Cho nên các nàng bên ngoài vẫn bình thường nhưng thực tế rách nát trăm phần.

Nếu không phải Hứa Phóng nhắc tới việc này, Lâm Hề Trì đại khái cũng sẽ giống bạn ngồi cùng bàn, trực tiếp coi như không có việc gì phát sinh, cũng sẽ không nghĩ đến là ai đem cái ly của nàng đập.

Hoặc là, nàng sẽ hỏi từng người, tuy rằng nàng thật sự cảm thấy người làm chuyện này sẽ không thừa nhận.

Tóm lại ảnh hưởng lớn nhất của nàng sau này sẽ đề phòng hơn vài phần so với lúc trước.

Nhưng lần này, không biết sao, nàng lại rất muốn so đo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!