Nghe vậy, Lâm Hề Trì sửng sốt, ngẩng đầu, không hiểu mà nhìn vào mắt cậu.
Cảm xúc buồn bã trong lòng nháy mắt biến mất, có cảm xúc không hình dung được chậm rãi nảy mầm trong lòng nàng, lên men có chút rõ ràng không cảm giác được là gì.
Lâm Hề Trì siết chặt nắm tay, đột nhiên không biết trả lời cậu như thế nào.
Nàng mím môi, thấy cậu vẫn không tiếp tục nói, liền chủ động, giọng điệu còn thấp hơn lúc trước vài phần.
"Cái gì?"
Đôi mắt Hứa Phóng không tính to, mí mắt rất mỏng, ánh mắt sâu, đuôi mắt rắt đẹp, mắt thon dài, con ngươi đen thâm trầm, hiếm khi thể hiện cảm tình nồng đậm ra ngoài, thập phần nội liễm.
Cho nên quen biết lâu rồi, Lâm Hề Trì nhìn biểu tình của cậu, cũng không đoán được suy nghĩ của cậu.
Hô hấp của nàng dần dần chậm lại, phảng phất có thêm chút gì đó làm nàng không được tự nhiên.
Hứa Phóng tầm mắt vẫn luôn đặt ở trên người nàng, như muốn đem toàn bộ nội tâm nàng thăm dò hết được.
Ngừng vài giây, cậu dần dần tiến gần hơn, cách chóp mũi nàng còn mười centimet dừng lại.
Hứa Phóng thấp giọng lặp lại, giọng có chút khàn khàn: "Có một không hai."
Lâm Hề Trì hô hấp ngừng lại.
Nói xong câu đó lúc sau, Hứa Phóng lập tức đứng thẳng lên, độ cao so với mặt biển nháy mắt lại so nàng cao hơn hai mươi centimet, trên cao nhìn xuống mà nói: "Nếu nhà cậu đã có ba con chó, không bằng tới nhà của tôi."
"……"
"Chuyện khác tôi không thể bảo đảm." Hứa Phóng lười biếng mà dời mắt đi, che giấu chút biểu tình mất tự nhiên, tiếp tục đi phía trước đi, "Nhưng yêu cầu một con chó có một không hai có thể làm được."
"……"
Lâm Hề Trì nháy mắt lấy lại tinh thần, ngớ ngẩn như đầu mình phình ra.
Nàng hít một hơi thật sâu, nghiêm trang mà nhắc nhở cậu: "Nhà cậu sao lại không có con chó nào? Không phải có một con hai mươi năm rồi sao?"
"……"
"Cậu đầu tiên giúp mình đuổi con chó đó đi." Lâm Hề Trì nhăn mũi, ghét bỏ, "Tính tình quá lớn, cậu tạo cho mình hoàn cảnh dáng tạo.
Mình cùng cậu ta không chấp nhận được hai chó một nhà."
Hứa Phóng hành vi bôi nhọ cậu của nàng rất khinh thường.
Cậu lạnh lùng mà liếc nàng một cái: "Có bệnh."
Bị Hứa Phóng thay đổi đề tài, Lâm Hề Trì lại lại nghĩ đến nguyên nhân tâm tình mình không tốt, cũng đột nhiên không còn tâm tình chua xót lúc trước.
Nàng đi nhanh hai bước, đuổi kịp bước chân Hứa Phóng, đi ở bên cạnh cậu, thuận miệng hồi: "Ừ, con chó kia có bệnh, mình sợ hãi."
"……"
Phát hiện cảm xúc nàng đã tốt, Hứa Phóng lại đem đề tài chuyển tới chuyện khác.
Lời nói ra khỏi miệng, cậu thậm chí có cảm giác mình đang trở thành mẹ già của Lâm Hề Trì, đang không ngừng gỡ rối cho nàng.
"Ngày hôm qua cậu nói cái ly của cậu bị đập nát?"
Nghe thấy chuyện này, Lâm Hề Trì a một tiếng, gật gật đầu: "Đúng vậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!