Đầu Hứa Phóng theo lực nàng đấm hướng sang một bên, sau đó đứng yên tại chỗ, không khí chung quanh phảng phất cũng lây nhiễm tình huống vô cùng gượng gạo.
Cảm nhận được cậu đang tức giận, Lâm Hề Trì chậm rãi thu tay lại hối hận, cố cứu vớt: "Ách…… Là cái chuyện này, trên tóc cậu có con muỗi, con muỗi……"
Rất nhanh, Hứa Phóng xoay đầu lại, động tác cứng rắn như người máy, cậu xoa xoa chỗ vừa mới bị nàng đánh vào, giọng sâu xa, thong thả ung dung hỏi: "Yêu cầu tôi nói cảm ơn?"
"……" Lâm Hề Trì không dám nói tiếp nữa.
Cậu rũ mắt liếc nàng một cái, không nói gì nữa, lại tiếp tục hướng thang máy đi.
Lâm Hề Trì ủ rũ cụp đuôi mà đi theo phía sau cậu, lại lần nữa nhận ra các thói quen nói năng hành động trước mặt Hứa Phóng của mình, cũng rất hận thói quen xấu.
Nàng suy nghĩ nên xin lỗi như thế nào.
Lâm Hề Trì cúi đầu bẻ ngón tay tính.
Nói với cậu không về nhưng lại chờ cậu về rồi lại trộm trở về, hơn nữa trở lại cũng không nói với cậu, cảm giác như cố tình không muốn về cùng cậu, nhưng việc nhỏ này Hứa Phóng sao có thể sẽ để ý;
Tối hôm qua giống như mắng cậu rất nhiều, nhưng với quan hệ bạn bè chơi với nhau từ lâu chắc không tính toán chuyện này;
Vậy chuyện đồ lót? Không được, chuyện này quá mất mặt cũng quá xấu hổ, không thể nói;
Như vậy tính lên, giống như chỉ còn chuyện vừa mới đánh cậu một cái tát.
Cái này giống như thật quá đáng……
Lâm Hề Trì yên lặng mà đứng ở phía sau nhìn chằm chằm tấm lưng rộng của cậu, cần cổ thon dài, lên trên còn mái tóc vẫn ướt.
Trên người quần áo lại sạch sẽ, thoạt nhìn thập phần thoải mái mới mẻ.
Hứa Phóng cũng chưa làm cái gì, cũng chỉ là yên lặng nhìn phía trước, hoàn toàn không giống ngày thường, không muốn để ý đến nàng thì cầm di động chơi.
Giống như bộ dáng thực tức giận.
Thực mau, thang máy ngừng ở tầng của bọn họ.
Cửa mở ra.
Bên trong đã có nửa chỗ có người đứng, thấy có người muốn vào, đều theo bản năng mà dịch ra nhường chỗ.
Hứa Phóng nhấc chân đi vào, Lâm Hề Trì đi theo phía sau.
Vào thang máy, Lâm Hề Trì đứng ở bên cạnh Hứa Phóng, thật cẩn thận mà lén nhìn cậu.
sườn mặt Hứa Phóng rõ ràng, lông mi uốn cong dày dặn, con mắt sâu, mũi thẳng tắp, môi mím nhẹ, hàm dưới đang cắn vào, có thể thấy rõ cơ trên má căng lên.
Còn đang tức giận.
Lâm Hề Trì không có cách, cúi đầu bắt lấy cổ tay của cậu, nắm lại, đặt ở trước mặt mình.
Thấy hành động của nàng, Hứa Phóng nhìn lại, đáy mắt như cũ sâu thẳm, hai mắt không chớp mà nhìn nàng, tay cũng không rút lại.
Lâm Hề Trì mím môi, có chút khẩn trương lại có chút nghiêm túc: "Được rồi, Hứa Phóng.
Cậu muốn đánh, mình cũng có thể cho cậu đánh."
"……"
Trong thang máy có chút ồn ào nháy mắt yên tĩnh lại
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!