Chương 18: (Vô Đề)

Đi được một đoạn, Hứa Phóng mới phát hiện chính mình giờ phút này cũng đang đi một cách không có mục đích, cậu ngừng lại, nhất thời có chút mờ mịt, thấp giọng hỏi cô: "Bây giờ cậu muốn đi đâu?"

Lúc này Lâm Hề Trì đang dựa trên lưng cậu líu ríu nói chuyện, cảm xúc cũng không giống lúc nãy nói vài câu là sẽ khóc, giống y như đứa trẻ.

Nghe được những lời này của cậu, Lâm Hề Trì ngậm miệng, rất nhanh lại nhỏ giọng nói: "Không về nhà."

Hứa Phóng cũng không nói gì, đến ven đường ngăn xe taxi, thả cô xuống, nửa ôm nửa đỡ nhét cô vào trong xe, sau đó nói tên khách sạn cho lái xe.

Không chỉ là bình thường mà ngay cả lúc uống say, Lâm hề Trì cũng nói rất nhiều. Cô tựa lưng vào ghế, nhìn cậu không chớp mắt, sau đó sáp lại gần, vô cùng ẩn ý nói: "Rắm Rắm, hôm nay cậu có chút đẹp trai."

Hứa Phóng liếc mắt nhìn cô một cái, không nói chuyện.

Lâm Hề Trì từ từ nâng tay lên, đầu ngón tay chọc chọc vào lông mi cậu.

Hứa Phóng sững người tại chỗ.

Dường như cô cảm thấy chơi rất vui, lại chọc chọc hai má cậu, sau đó lại chọc chọc khóe miệng cậu.

Thấy tay của cô còn muốn dời xuống, hầu kết Hứa Phóng trượt trượt, cầm lấy tay cô đặt về chỗ cũ, nghiêm mặt nói: "Ngồi yên cho tớ."

"A." Lâm Hề Trì hít mũi, vô cùng nghiêm túc nói, "Là kiểu đẹp rất hiền lành."

".........." Nếu không phải Lâm Hề Trì nói chuyện có chút vấp, thỉnh thoảng bị cậu mắng cũng chỉ ngây ngốc đồng ý thì Hứa Phóng đã nghĩ có phải cô đang giả vờ say hay không.

Cậu gãi đầu, không quan tâm tới cô nữa, nghĩ thầm lát nữa nên làm gì bây giờ.

Rất nhanh Hứa Phóng liền nhớ tới một người, quay đầu nhìn Lâm Hề Trì. Sự chú ý của cô đang đặt trên những thứ khác, vẻ mặt nghiêm túc nhìn những vật trang trí nhỏ trên quần áo của mình.

Hứa Phóng thu hồi tầm mắt, lấy điện thoại ra, tìm trong danh bạ nửa ngày mới tìm ra số điện thoại của Lâm Hề Cảnh.

Cậu không chút do dự gọi điện thoại.

Điện thoại vang năm sáu tiếng vẫn không có ai nghe máy.

Sự kiên nhẫn của Hứa Phóng cũng sắp bị khoảng thời gian chờ đợi này làm cho cạn kiệt, lúc chuẩn bị tìm người khác, Lâm Hề Cảnh liền nhận điện thoại.

Bên Lâm Hề Cảnh vô cùng im lặng, hình như rất kinh ngạc vì cậu lại gọi điện thoại cho cô ấy, cô ấy dừng vài giây, rất không chắc chắn hỏi cậu: "Anh?"

Hứa Phóng nói thẳng: "Đang ở đâu."

"Có thể ở đâu chứ lão đại." Lâm Hề Cảnh cố hạ thấp giọng, đối với vấn đề của cậu vô cùng cạn lời, "Ở trường học đó, đợi lát nữa còn có một tiết tự học."

"Hiện tại có thể ra ngoài không?"

"Làm sao có thể." Lâm Hề Cảnh lập tức từ chối, "Bị giáo viên bắt được em sẽ chết đó."

"Ừ." Hứa Phóng đang định ngắt cuộc gọi.

"A đợi đã." Lâm Hề Cảnh cảm thấy vô cùng khó hiểu đối với cuộc gọi này của cậu, "Anh gọi cho em làm gì, chị em đâu? Anh về Khê Thành rồi? Anh để chị em đón Trung thu một mình hả?"

Đúng vào lúc này, Lâm Hề Trì đột nhiên sáp lại gần, tò mò hỏi: "Rắm Rắm, cậu đang gọi điện thoại cho ai vậy?"

Hứa Phóng rũ mắt nhìn cô.

Tầm mắt của cô hoàn toàn đặt trên điện thoại của cậu, ngay cả dư quang cũng không thèm chia cho cậu.

Hứa Phóng giật giật khóe miệng, không lên tiếng mà đưa điện thoại cho cô.

Lâm Hề Trì ngoan ngoãn nhận lấy, cũng không đưa lên bên tai nghe mà giống như đồ ngốc cầm lấy điện thoại của cậu nghịch, không cẩn thận nhấn phải nút loa ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!