Chương 9: (Vô Đề)

Bộ dạng của ta cũng khiến nàng ta sợ hãi, gỡ tay ta ra ho sặc sụa mấy tiếng mới yếu ớt lên tiếng:

"Là người vừa bị thương thay ngươi đó."

"Ta không biết hắn là ai.

Chính hắn đã cho ta một số bạc lớn, bảo ta giả làm cô nữ tiếp cận tướng quân, lấy được sự thương hại rồi chiếm được trái tim hắn ta.

Hắn nói chỉ cần ta có thể thành công mang thai con của tướng quân, vào được tướng quân phủ, ta không chỉ có được vinh hoa phú quý ta muốn, hắn còn sẽ cho ta thêm một khoản tiền nữa.

Nhưng sau khi tướng quân cứu ta, lại đặt ta ở một thôn làng gần đó, ta hoàn toàn không thể đến gần hắn ta được."

Rồi, Thái tử xuất hiện.

Lý Thốc...

Khởi đầu của tất cả, lại hóa ra là hắn.

Ta chợt nhận ra, có lẽ từ đầu đến cuối, chúng ta chưa từng thực sự hiểu về hắn.

Ta đáng lẽ phải nghĩ ra từ trước, hắn từ trước đến nay không phải là con thỏ trắng thiện lương không có tâm cơ.

10

Hoàng đế phái người đến áp giải Thẩm Y đi, nghĩ rằng nàng ta sẽ không thể thấy được mặt trời ngày mai.

Sáng sớm hôm sau trong cung truyền tin ra, Lý Thốc đã không còn nguy hiểm, sáng nay đã tỉnh lại, cứ đòi gặp ta.

Ta lấy cớ thân thể không khỏe, bảo thái giám về nói với Lý Thốc yên tâm dưỡng thương, sau này ta sẽ đến thăm hắn.

Nhoáng một cái đã nửa tháng, ta vẫn chưa bước chân ra khỏi Tướng phủ.

Ai đến gặp ta đều bị phụ thân thay ta từ chối, chỉ nói muốn an tâm chuẩn bị hôn sự.

Một đêm khuya, ta không ngủ được, đứng dậy khoác áo ngoài đứng trong sân ngắm trăng.

Chợt thấy bóng đen lướt qua trên tường cao, trong lòng giật mình, định gọi thị vệ.

Một khúc sáo quen thuộc ngăn lại đôi môi đang mở của ta.

"Uyển Nhi tỷ tỷ thổi khúc gì vậy? Sao có thể du dương đến thế? Hay hơn cả nhạc công trong cung thổi nữa."

"Đây chỉ là ta thổi tùy hứng thôi. Điện hạ muốn học không? Nếu muốn học ta có thể dạy ngài."

Tiểu Lý Thốc đôi mắt sáng long lanh, gật đầu mạnh mẽ:

"Ta học xong sẽ thổi cho tỷ tỷ nghe."

Hắn không chỉ học được, mà còn thổi hay hơn cả ta.

Cận Nguyệt từng tình cờ nghe được, nói với ta, tuy nàng ấy không hiểu, nhưng luôn cảm thấy người thổi sáo đã gửi gắm tình cảm của mình vào trong tiếng sáo, khiến người nghe không hiểu sao lại muốn rơi nước mắt.

Ta không ngẩng đầu lên nhìn nữa, lặng lẽ lau giọt lệ nơi khóe mắt quay về phòng.

Sau đó mỗi tối, Lý Thốc đều đến tường cao trong sân ta thổi một khúc, rồi lặng lẽ rời đi.

Ta chỉ tựa bên cửa sổ đóng chặt lắng nghe, chưa từng bước ra nhìn.

Cho đến khi hôn kỳ của ta và Thái tử gần đến, tiếng sáo biến mất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!