Chương 8: (Vô Đề)

Di mẫu một lúc lâu không nói được gì, hồi lâu mới lên tiếng:

"Uyển Nhi, con phải chịu khổ rồi."

Ta cười lắc đầu:

"Trước quốc sự, nhi nữ tình trường có đáng gì?"

Khi hòa ly với Hoắc Thâm, ta quả thật nghĩ sau này muốn sống thế nào thì sống thế ấy.

Nhưng ta quên mất nhà mẹ đẻ vừa là áo giáp vừa là điểm yếu của ta, ta không thể thực sự làm được việc gì cũng mặc kệ, một mình tiêu dao.

Ta trông Lý Thốc cả một buổi chiều, đến khi trời chạng vạng tối hắn mới dần dần tỉnh lại.

Thấy ta canh bên giường, hắn vô cùng vui mừng.

"Còn chỗ nào không thoải mái không?"

Hắn nhìn ta lắc đầu:

"Nàng ở đây suốt sao?"

"Ừm. Giờ ngài đã tỉnh, ta cũng phải về cung thôi."

Ta vừa đứng dậy định rời đi, đã bị hắn vội vàng nắm tay: Uyển Nhi, đừng đi.

Ta rút tay khỏi lòng bàn tay hắn, lùi lại một bước kéo giãn khoảng cách:

"Ta tự nguyện gả cho Thái tử, nên dù ngài có cầu xin bệ hạ cũng vô ích."

"Nàng hoàn toàn không yêu hoàng huynh, sao lại phải như vậy?"

"Ta yêu hay không yêu Thái tử không quan trọng, điều ta muốn, là vị trí Hoàng hậu. Hơn nữa, ta cũng không yêu ngài, dù không có Thái tử, chúng ta cũng không thể."

Hắn khó tin:

"Nàng hoàn toàn không phải là người như vậy!"

Ta không muốn nói nhiều với hắn, chỉ mong những lời dứt khoát này có thể khiến hắn mau chóng buông bỏ tình cảm với ta.

Trên đường về ta đau đầu dữ dội, tựa vào vai Cận Nguyệt nhắm mắt dưỡng thần.

Không lâu sau khi ra khỏi cung, xe ngựa đột nhiên dừng lại.

Giọng xa phu truyền vào:

"Tiểu thư, có nữ tử chặn xe ngựa lại, nói muốn gặp người."

Cận Nguyệt vén rèm nhìn:

"Là Thẩm Y. Tiểu thư cứ nghỉ ngơi, ta đi đuổi nàng ta đi."

Ta gọi nàng ấy lại:

"Ngươi đừng đi, để thị vệ đi."

Tuy nhiên dù thị vệ đã nhấc nàng ta vứt sang bên đường, nàng ta vẫn không chịu bỏ cuộc, lớn tiếng gào:

"Giang Uyển Nhi, ngươi chẳng lẽ không muốn biết ai đã sai ta tiếp cận tướng quân sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!