Chương 3: (Vô Đề)

Mỗi ngày từ cung trở về, hắn ta đều mang theo mứt hoa quả ta yêu thích, lúc rảnh rỗi ta chỉ cùng Cận Nguyệt ngắm hoa ăn gì đó trong vườn, thật thư thái. Thế nhưng có những người, ta không đi tìm bọn họ gây sự, bọn họ lại cứ phải đến làm chướng mắt ta.

Khi Thẩm Y dẫn Hoắc Hoài Chân đến, ta và Cận Nguyệt đang chuẩn bị đi.

Thẩm Y bảo Hoắc Hoài Chân chào hỏi, Hoắc Hoài Chân hừm hừm hai tiếng c.h.ế. t sống không chịu, hoàn toàn khác hẳn vẻ ngoan ngoãn khi ở trước mặt Hoắc Thâm và Hoắc lão phu nhân.

Vừa hay ta cũng không muốn có một nhi tử từ trên trời rơi xuống như vậy, dứt khoát không thèm để ý đến họ, định đi thẳng.

Khi đi ngang qua nhau, ta thậm chí không chạm đến một cọng tóc của Hoắc Hoài Chân, trong nháy mắt nó đã rơi xuống hồ.

Thẩm Y và Thúy Thúy một mực khăng khăng rằng ta đẩy Hoắc Hoài Chân xuống, còn liên tục nói

"lòng dạ ngươi thật độc ác".

Ta đảo mắt khinh thường, nhìn hài tử đang vùng vẫy trong nước, thầm nghĩ Thẩm Y cũng thật tàn nhẫn. Để vu oan ta, đến cả con ruột cũng có thể đối xử như vậy.

Cũng may ta tốt bụng nhắc nhở nàng ta:

"Nếu các ngươi không mau cứu, sau này muốn diễn bi kịch cũng không tìm được con hát để lợi dụng đâu."

Dưới ánh mắt ra hiệu của Thẩm Y, thị vệ gần đó lao đến nhảy xuống, vớt Hoắc Hoài Chân lên.

Hoắc Hoài Chân bị sặc nước đến mặt mũi đỏ bừng, ho không ngừng, thị vệ vội vàng bế nó trở về tìm đại phu.

Theo dõi tui tại FB:

Một Ổ Bánh Mòe để nhận được thông báo truyện mới sớm nhất nha!

Trời đông lạnh giá, vùng vẫy trong hồ băng như vậy, e rằng chứng phong hàn vừa khỏi lại sắp tái phát.

Chuyện truyền đến tai Hoắc lão phu nhân, Thẩm Y khóc vô cùng dữ dội. Nếu ta không phải là nạn nhân bị vu khống, có lẽ cũng bị diễn xuất nhập tâm của nàng ta lừa mất.

"Phu nhân, nếu người không thích thiếp thân, có oán hay giận gì cứ trút vào thiếp thân, Hoài Chân còn nhỏ như vậy, không hiểu gì cả, sao người nỡ lòng đẩy nó xuống hồ lạnh như vậy chứ? Hài tử đáng thương của ta."

Nàng ta ngã xuống trước mặt lão phu nhân, thút thít:

"Lão phu nhân, người vẫn để Tướng quân đưa mẹ con bọn thiếp đến biệt viện đi, nơi đó tuy điều kiện kém hơn, nhưng ít ra Hoài Chân của thiếp không phải lo nguy hiểm đến tính mạng."

Hoắc lão phu nhân đập bàn đứng dậy:

"Giang Uyển Nhi, ngươi quỳ xuống cho ta."

Ta không nhúc nhích, bình thản đáp:

"Ta không đẩy nó, là nó tự nhảy xuống."

Thấy ta phản bác, Thẩm Y vội vàng nói:

"Nó là hài tử, không phải kẻ ngốc, làm sao có thể tự nhảy xuống được, nó thậm chí còn không biết bơi!"

Ta vỗ tay khen ngợi nàng ta:

"Nói hay lắm, biết đâu ngươi đã sinh ra một tên ngốc thật thì sao? Hay để ta tìm mấy vị thần y đến xem xem? Hài tử còn nhỏ như vậy, đừng chậm trễ điều trị mới được."

"Sao ngươi có thể độc ác đến thế, lại còn nguyền rủa hài tử của ta và Tướng quân!"

"Giang Uyển Nhi, ngươi thật sự càng ngày càng vô pháp vô thiên!" Lão phu nhân tức giận đi về phía ta, định tát ta một cái, nhưng bị ta dễ dàng nắm lấy cổ tay.

"Lão phu nhân, ta gọi người một tiếng mẹ, không phải người không thật sự tin rằng ta sẽ để người muốn làm gì thì làm chứ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!