Chương 12: (Vô Đề)

Ta đẩy cửa điện, hai người bên trong đều kinh ngạc nhìn ta.

Ta đặt tô canh trước mặt Lý Thốc:

"Uống khi còn nóng đi."

Trần Việt khéo léo lui ra ngoài, trước khi đi còn không quên đóng cửa lại.

Lý Thốc nhìn chằm chằm vào ta không chớp mắt, đáy mắt là niềm vui không giấu nổi:

"Uyển Nhi, nàng không giận ta nữa chứ?"

"Không phải ngài đang giận ta sao?"

Hắn kéo ta ngồi lên đùi mình, lấy lại nụ cười thuần khiết ngày xưa:

"Làm sao có chuyện đó, ta sẽ không bao giờ giận Uyển Nhi."

Ta nhớ ra bảo hắn mau uống canh, nhưng hắn càng ôm ta chặt hơn, cả gương mặt vùi vào cổ ta.

Có lẽ vì men rượu, một lúc sau ta mới biết hắn muốn làm gì, giọng khàn đặc nói:

"Uyển Nhi, là nàng trêu chọc ta trước đó—"

Ta thở gấp nhảy khỏi vòng tay hắn.

Hắn cúi đầu, như một đứa trẻ phạm lỗi:

"Uyển Nhi, xin lỗi, ta sẽ không làm vậy nữa."

Hắn tưởng ta lại giận rồi.

Ta tiến lên ôm lấy đầu hắn:

"Ta không phải muốn từ chối ngài, chỉ là... không thể ở đây được. Ngài hiểu không?"

Hắn ngẩng đầu lên, khóe miệng cong lên kìm không được.

"Bây giờ có thể uống canh được chưa?"

Nghe vậy, hắn lập tức bưng lên, uống một hơi.

Sau đó đứng dậy ôm lấy eo ta, sải bước lớn về phía điện của ta.

Ta vòng tay quanh cổ hắn hỏi:

"Tiểu An Tử nói những ngày này ngài không nghỉ ngơi tử tế, có phải cố ý muốn ta thấy xót xa không?"

"Ta không có... Ta chỉ muốn làm một Hoàng đế tốt, có như vậy ta mới có thể làm tốt chức phận làm phu quân của nàng. Ta hiểu nỗi lo của nàng, vì vậy ta nhất định sẽ không để những việc nàng lo lắng xảy ra. Vậy nên, nàng đang thấy xót xa cho ta sao?"

Ta nghiêng đầu cười không đáp lại hắn nữa.

Cho đến tận nửa đêm, hắn vẫn kiên trì gục trên người ta yêu cầu trả lời.

Mí mắt ta đã không mở nổi, vẫn phải lên tiếng mơ hồ để hắn buông tha:

"Ừm, ta sẽ xót cho chàng, rất rất xót xa. Vì vậy đừng coi thường thân thể mình nữa..."

Theo dõi tui tại FB:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!